Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Thần Sáng Thế Từ tỉnh dậy vào lúc tám, chín giờ sáng theo đồng hồ sinh học, nhìn thấy hai chiếc giường đơn đã được ghép lại với nhau, và Thẩm Tùng Băng - người ôm chính mình cùng chìm vào giấc ngủ đêm qua - nở một nụ cười đầy chân thành và đáng tin cậy, hắn nghiến răng rên lên một tiếng, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ bù —— Cái dị năng chó má kia có thể chữa lành hoa cúc của hắn, nhưng hiện tại toàn thân hắn đều vô cùng mệt mỏi, chân đau đau eo đau lưng đau, ngay cả miệng lưỡi cũng cảm giác như hơi sưng lên.
Làm hòa thượng gần ba mươi năm, lần đầu tiên áp dụng đầy đủ những kiến thức từng được học từ mấy bộ phim đen không lành mạnh vào thực tế khiến Thần Sáng Thế Từ cũng cảm thấy hơi chột dạ. Vậy nên mặc dù hôm qua vất vả cày cấy cả đêm, hiện tại bụng đói réo lên “ùng ục”, hắn cũng không dám quấy rầy người đang ôm mình vào lòng, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc vào ngực đối phương nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ Trạch ngủ tiếp đến trưa mới tỉnh dậy, trong người vẫn còn cảm giác uể oải, hắn bèn trực tiếp lấy ra từ trong không gian hai hộp thức ăn, sau đó bọn họ ăn luôn cơm trưa ở trên giường.
Buổi chiều hai người cũng không đi ra ngoài, mà ở trong phòng cẩn thận phân tích qua năng lực và nhược điểm của tên trùm ác bá Trương Cường và mấy tay trợ thủ đắc lực dưới trương của gã.
#Có đối thủ là Thần Sáng Thế, mi có thấy sợ không haha#
Đến buổi tối, mặc dù anh bạn nhỏ ở giữa hai chân của Thẩm nữ chính chuyển giới vẫn luôn phấn chấn tinh thần, nhưng cả hai đều cùng nhất trí không để ý đến nó, đắp một cái chăn bông nói chuyện phiếm với nhau, sau đó ôm đối phương ngủ thiếp đi.
Hôm sau nữa Từ Trạch đã gần như hoàn toàn hồi phục, nhưng đợi đến khi hai người ăn xong điểm tâm, Thẩm Tùng Băng vừa định làm chuyện bạn giường nên làm vào ngày thứ tư, thì đôi anh em Hướng Minh Hoài, Hướng Minh Chí đến gõ cửa tìm hai người bọn họ.
Nơi này là địa bàn thuộc quyền sở hữu của Trương Cường, đôi anh em họ Hướng trước đó có thể lấy được thông tin hai người bọn họ đang ở căn phòng nào từ tay ông chủ quán trọ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thần Sáng Thế Từ vội vàng nói “Ra ngay đây ra ngay đây”, sau đó lập tức chạy vọt ra khỏi lồng ngực ấm áp của Thẩm nữ chính chuyển giới nhà hắn, trước khi mở cửa hắn vẫn không quên lấy ra một chiếc khăn len từ trong không gian quàng lên, che đi những dấu hôn xanh đỏ chi chít trên cổ.
“Hai người đến cũng vừa khéo ghê, chúng tôi cũng đang bàn nhau định đi tìm các cậu.” Từ Trạch cười nói.
“Vậy thì quá tốt rồi” Hướng Minh Chí cũng cười, “Cường ca bảo ngày mai có một người khách quan trọng tới thăm, toàn bộ trang trại, bao gồm cả khu tạm trú này đều phải đóng cửa một ngày, không cho phép bất kì người nào ra vào. Hai chúng tôi đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền tiện thể tới thông báo cho hai anh một tiếng luôn.”
Trong lòng Từ Trạch biết rõ gã Trương Cường này chắc là dự định lấy cái cớ “Khách quý bị ám sát, tất cả mọi người ở trong khu tạm trú này đều phải kiểm tra”, sau đó bóc lột người bình thường thành nô lệ và ép buộc, xử lý những dị năng giả không phục tùng gã. Nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì khác thường, chỉ nói lời cảm ơn: “Làm phiền hai người nhiều rồi, còn dành thời gian đặc biệt tới đây nói cho chúng tôi, thật sự cám ơn.”
Hắn nói xong liền móc ra từ trong túi (không gian) một viên kẹo cứng rẻ tiền mà Thẩm cựu nữ chính không thèm ăn, nhét vào tay của Hướng Minh Chí.
Bất kể là kẹo chất lượng gì thì trong thời đại tận thế vẫn là một mặt hàng khan hiếm, hai anh em họ Hướng sau mấy lần từ chối cuối cùng cũng nhận viên kẹo, sau đó lại giới thiệu ngắn gọn một vài tình huống trong khu tạm trú cho Từ Trạch nghe, cuối cùng rời đi để thực hiện nhiệm vụ của bọn họ.
Chờ hai người đó đi khuất, Từ Trạch mới đóng cửa lại, nụ cười đang nở trên môi lập tức biến mất, “Có lẽ là hai ngày nữa.”
“Ừ”, trên gương mặt của Thẩm Tùng Băng cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Trương Cường sở hữu dị năng hệ “thổ”, có thể triệu hồi một lá chắn dựng lên từ mặt đất, nếu hắn muốn đánh lén thì chúng ta rất khó để phòng bị. Mấy ngày này cậu nhớ theo sát anh, đừng có chạy đi đâu một mình.”
Từ Trạch gật gật đầu, thời điểm như thế này tất nhiên phải cẩn thận nhiều hơn.
Tiếp đó hai người bọn họ ra ngoài quán trọ đi dạo một vòng quanh khu tạm trú, tiện thể quan sát có bao nhiêu dị năng giả không gia nhập của thế lực Trương Cường đang nhàn tản ở nơi đây, về sau có thể nhờ họ cùng chiến đấu với vị Cường ca bá chủ một phương này thì càng tốt.
Trong khu tạm trú phần lớn là người bình thường may mắn còn sống sót sau tận thế xảy ra, bọn họ đa số đều sống trong lều vải tự chuẩn bị hoặc trong xe của chính mình. Khu vực này tuy rằng đã được quy hoạch đơn giản, nhưng vì số người liên tục tăng lên, nó đã trở nên đông đúc chật chội. Trước đó cũng may nhờ Thẩm Tùng Băng có kỹ thuật lái xe tốt, nếu không đổi thành Từ Trạch tự mình lái xe thì chắc chắn không thể nào đến quán trọ một cách an toàn được.
Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng một đi trước một đi sau cùng nhau lướt qua những người đi bộ, xe ngựa và lều vải, còn thật sự phát hiện ra được vài vị dị năng giả ở đây —— Tác phong của bọn họ ung dung tự tin hơn so với người bình thường, mà vật tư cũng vô cùng phong phú, quan trọng nhất là... trong giai đoạn đầu của tận thế, hầu hết các dị năng giả đều thích tìm cơ hội khoe khoang năng lực đặc thù của bọn họ, để nhận được sự ngưỡng mộ và sùng bái của những người bình thường.
Diện tích nơi này cũng không phải là quá lớn, hai người bọn họ đi dạo khoảng tầm một tiếng đồng hồ thì đã quan sát xong toàn bộ khu tạm trú này, bây giờ chuẩn bị quay về nhà trọ.
Từ Trạch đang nói chuyện với Thẩm Tùng Băng, dưới chân liền vấp một khối đất lớn không biết xuất hiện từ lúc nào, nếu không phải do Thẩm Tùng Băng phản ứng nhanh nhẹn ôm lấy eo của hắn, kéo hắn trở về bên người ôm vào lòng, thì hắn đã ngã nhào đụng phải người trước mặt.
“Đừng nên mải trò chuyện mà không chú ý đường đi chứ”, người đàn ông suýt chút nữa bị hắn nhào vào trong ngực có một gương mặt chữ điền trung hậu, mày rậm mắt sâu, mỉm cười trêu đùa hắn: “Nếu được một cô gái lao đến ôm chầm thì anh sẽ rất vui, nhưng nếu là một chàng trai thì anh sẽ rất sợ đó.”
Thần Sáng Thế Từ đang muốn đáp lời thì lập tức bị nữ chính chuyển giới nhà hắn giành nói trước “Dù có cẩn thận đến đâu cũng không tránh được vài người có ý đồ”, sau đó kéo hắn đi thẳng một mạch.
Từ Trạch còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã theo Thẩm Tùng Băng về đến gian phòng thuê ở quán trọ, hắn đi khóa cửa lại, sau đó vừa định mở miệng thì đối phương liền đứng dậy cau mày giải thích: “Người kia hẳn là một dị năng giả hệ “thổ”, gã cố ý tạo ra một khối đất nổi lên để khiến cậu vấp ngã.”
Cùng Thẩm Tùng Băng - người khi còn nữ chính trong tiểu thuyết gốc thì đã có năng lực quan sát rất nhạy bén, bây giờ chuyển giới thì năng lực đó còn được nâng cấp lên một tầm cao mới - cùng nhau sống chung được hơn một tháng, bây giờ Thần Sáng Từ tất nhiên vô cùng tin tưởng phán đoán của y.
“Dị năng hệ “thổ“...Mặt mày đoan chính... Tính cách thì có vẻ là người hài hước rộng lượng...” Từ Trạch suy nghĩ một lát, bỗng nhiên trong đầu lóe ra một đáp án, “Lẽ nào gã chính là Trương Cường!”
Thẩm Tùng Băng gật gật đầu, “Có thể.”
“Vậy tại sao gã bỗng nhiên tìm tới tôi? Mấy thứ đồ chúng ta để ở bên ngoài đều rất ít, làm gì đáng để gã chú ý đến, chẳng lẽ...” Từ Trạch băn khoăn hồi lâu, cuối cùng nói: “Gã muốn lôi kéo anh gia nhập đoàn đội?”
Thẩm Tùng Băng lắc đầu nói: “Không biết, cứ bình tĩnh xem tình hình thế nào đã.”
Hai người bọn họ im lặng quan sát biến đổi cho đến buổi tối ngày hôm sau, trừ việc toàn bộ trang trại thật sự bị giới nghiêm không cho bất kỳ ai ra vào thì cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.
“Đoán chừng ngày mai gã sẽ động thủ cũng nên.”
Từ Trạch vừa mới dứt lời, sắc mặt Thẩm Tùng Băng liền trở nên nghiêm túc, kéo hắn ra phía sau lưng bảo vệ. Mặc dù hắn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn rất thức thời lập tức lấy ra từ trong không gian thanh kiếm thời Đường mà đối phương thường dùng đưa cho y cầm lấy.
Thẩm Tùng Băng vừa chạm vào thành kiếm chưa được mấy giây, cửa phòng của bọn họ bỗng nhiên bị một người dùng chân đạp mở, sau đó ông chủ quán trọ đi vào cùng với năm người khác.
Mà kẻ dẫn đầu đám người kia, chính là người đã giăng bẫy Từ Trạch một ngày trước.
“Cường ca của chúng tôi hôm nay mời một vị khách quý đến thăm nông trường, thủ hạ của ngài ấy ở ngay tại tầng hai.” Một tên mặt mày dữ tợn trong năm người kia chơi đùa con dao nhỏ trong tay, nhìn về phía Thẩm Tùng Băng cười lạnh nói: “Chúng tôi vừa mới phát hiện ra ngài ấy đã bị giết trong phòng riêng, lão Lưu nói xế chiều hôm nay toàn bộ quán trọ chỉ có hai người ở lại, hiện tại đành phải mời hai vị theo chúng tôi cùng trở về nói chuyện một chút.”
“Ở nơi này mỗi phòng đều có cửa sổ, với năng lực của nhiều dị năng giả thì muốn giết một người cũng không cần phải xông vào bằng cửa chính.” Sắc mặt Thẩm Tùng Băng vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng thanh kiếm trong tay lại nắm rất chặt, “Chúng tôi vừa từ thành phố T thị đến nơi này, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục xuất phát, cũng không có động cơ để giết người.”
Một tên béo mặt vuông tai to, toàn thân núc ních mỡ đứng ở bên cạnh Trương Cường mở miệng nói: “Mày nói không có động cơ thì không động cơ? Hừ, trước tiên vẫn nên theo bọn tao quay về, thẩm vấn xong xuôi rồi nói sau đi.”
Thẩm Tùng Băng nở nụ cười nhạt, khoát tay, một lưỡi đao gió vô hình liền chém về phía tên béo kia. Đợi đến khi tên kia phát hiện ra điều khác thường thì đã không kịp né tránh, bị luồng gió ập tới trước mặt đẩy mạnh về phía sau, đập thẳng vào tường.
“Tôi đã nói không có thì tất nhiên là không có.” Thẩm Tùng Băng vừa nói, vừa đặt thanh kiếm thời Đường ngang trước ngực, “Không tin thì hỏi thanh kiếm của tôi một chút đi.”