Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Vào buổi tối của thứ hai, Thần Sáng Thế Từ trần truồng nằm ngửa ở trên giường nhìn Thẩm nữ chính chuyển giới - người bạn giường, bạn đời chung sống với hắn kiêm đối tượng hắn chuẩn bị yêu đến chết đi sống lại - cũng tự cởi nốt quần áo ở trên người y.
Tuy rằng hắn và Thẩm Tùng Băng làm chuyện này đến lần thứ tư rồi, nhưng đây vẫn là dịp đầu tiên hắn có cơ hội quan sát tỉ mỉ cơ thể của đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Cũng giống như trong tiểu thuyết, người đàn ông đã từng làm bộ đội đặc chủng sáu năm này sở hữu một thân hình cao to dũng mãnh, trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh do ánh mặt trời hun cháy là từng khối thịt rắn chắc nhưng không hề cuồn cuộn, vòm ngực nở nang hiện rõ múi cơ cường tráng, cơ bụng hoàn mỹ phía dưới nối liền với đường tuyến nhân ngư chữ V [1] quyến rũ, cuối cùng là bộ phận sinh dục đang cương cứng dựng thẳng đầy kiêu hãnh trong bụi cỏ rậm rạp màu đen kia.
Từ Trạch không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, theo bản năng kéo chiếc chăn bên cạnh che lại khối thân thế mảnh khảnh trắng nhợt giống thế giới thực của mình.
Thẩm Tùng Băng liền đưa tay gạt nó ra, cười nói: “Không cần phải xấu hổ, anh thích cậu như vậy.”
Sau đó hắn lập tức bị đối phương bắt lấy, đè xuống giường hung hăng hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt của Thẩm Tùng Băng tiến vào thăm dò khoang miệng, liếm láp toàn bộ bên trong, rồi lại di chuyển quấn lấy đầu lưỡi của hắn liên tục dây dưa.
Từ Trạch bị hôn đến mức sắp không thở nổi, cảm giác như mình hoàn toàn đang bị một con hổ hung mãnh ăn tươi nuốt sống, con mèo to lớn này còn đặt móng vuốt lên trên ngực của hắn không ngừng vuốt ve âu yếm, mãi cho đến khi hai hạt đậu đỏ trước ngực dựng đứng lên vì được xoa nắn, y liền bắt đầu thỉnh thoảng nhẹ nhàng bóp véo chúng một lúc.
Đôi bàn tay đầy vết chai vì từng cầm qua vũ khí lạnh kia chơi đùa hai đầu v* của hắn cho đến khi chúng run rẩy tê dại rồi mới buông tha, sau đó lại chậm rãi trượt xuống nơi bụng dưới, dịu dàng vuốt ve phần rốn vài cái, cuối cùng di chuyển một mạch đến phân thân của hắn, nhẹ nhàng phủ lên.
“A...” dương v*t được một bàn tay thô ráp bao lấy nắm chặt, Từ Trạch khe khẽ kêu lên, nhưng tiếng nói của hắn còn chưa kịp thốt ra hết, miệng đã bị đôi môi liên tục xâm lược hắn nãy giờ tiến đến chặn lại.
Bàn tay to lớn kia không ngờ thế mà rất khéo léo, bao lấy phân thân của Từ Trạch tuốt động lên xuống nhịp nhàng, thỉnh thoảng những ngón tay lại ma sát qua lại phần đỉnh quy đầu; còn hai túi tinh hoàn ở dưới thịt vật cũng được bàn tay còn lại liên tục vỗ về chơi đùa, kỹ xảo vô cùng điêu luyện.
Trong những ký ức mà Từ Trạch còn có thể nhớ được, hắn chưa bao giờ được trải qua kích thích như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi liền không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa, nằm ở trên giường vừa bị Thẩm Tùng Băng hôn sâu, vừa đạt tới cao trào.
“A a...” Khoảnh khắc Từ Trạch bắn ra, đôi môi quấn quýt với khoang miệng của hắn cũng rời đi trong nháy mắt, khiến những tiếng rên rỉ ngọt ngào lập tức bật ra khỏi cổ họng.
Tính từ lần cuối cùng bọn họ làm tình trên xe cho đến hiện tại cũng đã gần hai mươi ngày, khoảng thời gian này Từ Trạch luôn luôn kề vai sát cánh với Thẩm Tùng Băng sinh tồn trong thời đại tận thế, cũng không có tâm trạng nào muốn thủ dâm phát tiết, giải tỏa dục vọng. Cho nên hắn bị trêu đùa như vậy, tất nhiên liền đạt cao trào rất nhanh, mà tinh dịch xuất ra thì vừa nhiều lại vừa nồng.
Gương mặt của hắn hơi ửng đỏ, nhìn Thẩm Tùng Băng gom tinh dịch vương vãi ở trên eo của hắn vào trong tay y, sau đó nhướn mày lên nở nụ cười với hắn.
“Cười cái gì mà cười, không cho anh cười.” Từ Trạch nghiến răng nói.
Khóe môi của Thẩm Tùng Băng vẫn cong lên: “Trước đó anh không chuẩn bị đầy đủ, không nghĩ đến chuyện phải mang theo thuốc bôi trơn. Ban đầu vốn định mượn một ít dịch thể của cậu dùng thử xem sao, không ngờ lại dễ dàng như vậy”, y nói xong liền lấy tinh dịch trắng đục mà Từ Trạch vừa mới bắn ra bôi lên dương v*t thô to dữ tợn của chính mình.
Nghe thấy y nói thế mặt Từ Trạch lập tức trở nên đỏ chót, giãy giụa định đứng dậy ngăn cản y, “ Đồ biến thái này, anh muốn làm cái gì!”
Thẩm Tùng Băng lại chỉ cần dùng một tay liền dễ dàng trấn áp được sự phản kháng của hắn, một cái tay còn lại lấy nốt tinh dịch vương vãi ở những nơi khác bôi lên tính khí của y, còn mở miệng nói: “Nằm yên nào, anh làm điều này là vì tốt cho cậu thôi. Mấy lần trước mặc dù về sau nhìn cậu có vẻ rất sướng, nhưng mỗi khi bắt đầu tiến vào chuyển động thì cậu vẫn sẽ thấy đau. Bây giờ anh bôi trơn nhiều một chút, lúc sau cậu sẽ đỡ khổ hơn.”
“Sợ tôi đau, thương tôi khổ thì đừng có làm nữa!” Từ Trạch cố hết sức lực cũng không thoát khỏi sự áp chế của hắn, chỉ có thể kêu to phản đối.
“Vậy cũng không được”, Thẩm Tùng Băng sau khi bôi đầy dịch thể trắng đục lên phân thân của mình thì lộ ra vẻ hài lòng, sau đó để cự vật dữ tợn kia chống ở ngay trước miệng hậu đình của Từ Trạch, nói: “Đau hay không đau là vấn đề có thể thay đổi được, nhưng chuyện làm hay không làm vấn đề nguyên tắc không thể suy chuyển.” [...]
- -------------------------------------------------
Chương thiếu, update thêm sau.