Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Trong tiểu thuyết gốc của Từ Trạch, tên đồng đội Liễu Triết sở hữu dị năng hệ Thủy (*) này không hề xuất hiện ở một căn cứ nhất định như ba người trước, mà lại ngẫu nhiên gặp gỡ đoàn đội nhân vật chính ở trên đường đi, địa điểm chỉ có một phạm vi áng chừng chứ không cụ thể, thời gian thì càng mơ hồ hơn.
Đây cũng chính là lí do vì sao Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng sau khi rời khỏi thị trấn K cũng không hề đi tìm cậu ta để lôi kéo về đoàn đội... Đương nhiên, nguyên nhân còn có bởi vì Thẩm nữ chính chuyển giới không muốn cậu ta làm kỳ đà cản mũi và Thần Sáng Thế Từ ghét cái tính cách công tử nhà giàu phong lưu của cậu ta —— Trong tiểu thuyết gốc, tên Liễu Triết này cũng có không ít lần ngứa miệng trêu chọc tán tỉnh Thẩm Tùng Băng (nữ), ai biết được giờ ở thế giới này cậu ta sẽ làm cái gì.
Bởi vì trong “giấc mơ”, nơi Liễu Triết muốn đến cũng là căn cứ thủ đô, cho nên kế hoạch ban đầu của hai người Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng là bọn họ sẽ tới tới thủ đô trước, rồi sau đó tìm kiếm người thành viên cuối cùng này.
Ai ngờ được bây giờ sự tình thành ra như vậy, có lẽ là bởi vì Thẩm Tùng Băng năng lực vượt trội quét sạch hết đám Boss nhỏ tang thi, Liễu Triết - người nên đi cùng bọn họ - liền đến thủ đô sớm hơn ba tháng so với tiểu thuyết gốc mà không hề gặp bất cứ trở ngại khó khăn gì, sau đó được Vương Vũ Thành - nhân vật đấu tranh quyết liệt với đoàn nhân vật chính trong tiểu thuyết gốc - nhìn trúng tài năng, mở lời chiêu mộ, thế nên cậu ta mới đầu quân vào thế lực phe địch.
Phải biết Liễu Triết thân là một thành viên của đoàn đội nhân vật chính, tất nhiên sức chiến đấu và tiềm lực đều thuộc hàng xuất sắc vượt trội nhất trong thế giới này, tính cách đào hoa phong lưu nhưng không hề sến súa cợt nhả, lại còn khéo mồm khéo miệng, trong tiểu thuyết gốc trừ những lúc cần thiết, những công việc ngoại giao của đoàn đội nhân vật chính đều luôn luôn giao cho cậu ta đảm nhiệm chứ không phải nam chính Đàm Gia Viễn... Phe của Vương Vũ Thành có được một nguồn trợ lực mạnh mẽ như vậy, đà phát triển tất nhiên tốt hơn so với cốt truyện gốc, từng bước áp đảo thế lực của tướng quân Lưu vốn đang ngang sức ngang tài, cuối cùng hiện tại cũng đủ gan ra tay ám hại đối phương, chuyện này hoàn toàn là điều dễ hiểu.
Đối diện với những lời lẽ thuyết phục của Liễu Triết, Từ Trạch ngoài mặt không tỏ rõ ý kiến gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, mà Thẩm Tùng Băng sau khi nghe đến tin tướng quân Lưu qua đời thì vẫn luôn trầm mặc không thốt câu nào.
Liễu Triết nói thêm một đống lời tốt đẹp về tướng quân Vương - Vương Vũ Thành và những lợi ích mà hai người bọn họ có thể nhận được sau khi gia nhập căn cứ, đợi đến khi có được câu trả lời chắc chắn “Chúng tôi muốn suy nghĩ một lát”, cậu ta liền tỏ ý ngày mai sẽ tiếp tục đến thăm, rồi dứt khoát rời đi.
Từ Trạch tiễn cậu ta ra khỏi xe RV, sau khi thấy cậu ta đã đi xa mới khóa kỹ cửa xe lại, đi tới trước mặt Thẩm Tùng Băng vẫn đang ngồi trên sofa trầm mặc nãy giờ, dang tay ôm y vào lòng, dịu dàng an ủi: “Sống chết có số, việc này chúng ta cũng không thể lường trước được, anh đừng quá đau lòng.”
Thẩm Tùng Băng kéo Từ Trạch áp sát vào người mình hơn, để cho hắn ngồi trên đùi rồi nhẹ nhàng ôm lấy, giọng buồn bã nói: “Anh cũng không tiếp xúc nhiều với tướng quân Lưu, nhưng mọi người đều biết ông ấy là một con người cố chấp nhưng rất chính trực tốt bụng. Không ngờ chúng ta cứu được nhiều người ở trong giấc mơ của cậu như vậy, cuối cùng lại không cứu được ông ấy.”
Từ Trạch tựa vào lồng ngực phía sau, nép vào vòng tay vững chãi ấm áp của người đang ôm mình, nói: “Sau này chúng ta nên làm thế nào đây, anh còn muốn đi thủ đô nữa không?”
“Vẫn phải đi một chuyến.” Thẩm Tùng Băng hôn hôn lên mái tóc hắn, ôm hắn càng chặt hơn, nói: “Tuy rằng không thể khẳng định chuyện tướng quân Lưu gặp nạn có liên quan đến Vương Thành Vũ, nhưng quả thật gã là người được lợi nhất từ vụ việc này. Chúng ta đến thủ đô xem thử tình hình, nếu gã thật sự dã tâm bừng bừng giống như trong giấc mơ của cậu, anh tự tay sẽ đưa gã xuống dưới bồi tội cho tướng quân Lưu. Còn nếu chuyện của tướng quân Lưu thực sự là chuyện ngoài ý muốn, tranh đấu giữa các căn cứ ở thủ đô chúng ta liền không tham gia, cứ để bọn họ tự xử lý đi. Đợi đến khi tìm được con Vua tang thi kia rồi diệt trừ, anh mang cậu tới Châu Âu du lịch, trên đường gặp con tang thi nào giết con đó.”
“Ừ” Từ Trạch khẽ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì lại bật cười “Phụt” một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn người phụ trách công việc lái xe sau khi đổi sang xe RV, hát một câu trêu ghẹo y: “Anh tài xế chở em đi đi, em trai này tên Thập Bát La. [1]”
Thẩm tài xế cũng mỉm cười, gật đầu nói: “Ừ, anh tài xế mang em đi.” [...] Nói xong hai cái tay của hắn liền bắt đầu lần mò vào trong áo Từ Trạch, không ngừng xoa nắn hai đầu nhũ nho nhỏ nhô ra trước ngực.
Từ em trai cả người run lên, dùng khuỷu tay thúc về phía sau một cái, oán giận nói: “Đang bàn chuyện nghiêm túc cơ mà, tại sao anh lại giở trò lưu manh!”
Vị ngồi phía sau hắn bị đụng như thế cũng chỉ xem như gãi ngứa, giọng điệu cực kỳ chân thành thật thà nói: “Câu sau cậu không phải nên hát tiếp là 'Nếu em được ngồi xe của anh, vú của em để cho anh sờ' [2] sao, vậy tất nhiên tôi được sờ rồi... Ừm, nhưng mà đầu v* này của cậu cũng nhỏ quá, lại còn phẳng đến mức chẳng khác gì sân máy bay, đợi lát nữa để anh liếm qua cho cậu một chút, thử xem có thể khiến nó to hơn hay không nhé.”
... Đờ mờ, da mặt của mi cũng dày lên theo sự phát triển dị năng rồi sao?!
Nữ chính chuyển giới ngày trước đứng đắn nghiêm chỉnh, còn có thể xấu hổ đỏ mặt đã đi nơi nào rồi?!
Trêu ghẹo người ta không thành, ngược lại còn bị đùa giỡn, Thần Sáng Thế Từ phí sức giãy dụa mấy lần, liền bị đối phương bế ngang người lên xách về giường, nhanh chóng bị lột sạch quần áo, banh rộng hai chân ra để “trả tiền xe“.
“Ưm... Mạnh thật... Aha...” dương v*t to dài ra vào khuấy đảo hậu đình non mềm, từ sau khi hai người xác định quan hệ thì Từ Trạch đã bị thao ác liệt vô số lần, hắn nhanh chóng được nếm trải khoái cảm quen thuộc truyền đến từ huyệt thịt bị căng mở ma sát, bắt đầu không nhịn được dâm đãng kêu lên.
Nghe thấy những tiếng rên rỉ ngọt ngào làm người ta đỏ mặt phát ra từ miệng Từ Trạch, Thẩm Tùng Băng phía dưới cũng càng ngày càng dùng sức, mỗi một lần thọc vào đều vô cùng xảo quyệt, luôn cố ý đâm về điểm mẫn cảm nhất ở trong mật đạo của hắn, hung ác ra vào còn chưa được hơn chục cái, Từ Trạch chỉ dựa vào phía sau đã nhanh chóng xuất tinh ra ngoài.
Khoái cảm cao trào đến vừa nhanh vừa dữ dội, thân thể Từ Trạch dưới sự kích thích mãnh liệt hơi hơi co giật run rẩy, da thịt vốn dĩ trắng nõn cũng nổi lên một tầng ửng hồng, hắn nằm ở trên giường hai chân mở rộng, vô lực thở dốc bị người trên thân tiếp tục giã nện vào trong hậu huyệt.
Tần suất đâm rút luật động của Thẩm Tùng Băng dần dần chậm lại, y dùng ngón tay quệt lấy tinh dịch trắng đục mà người dưới thân vừa mới bắn ra, sau đó bôi lên hai núm vú đo đỏ trên lồng ngực phập phồng theo nhịp thở gấp của đối phương.
Đợi đến khi hai đầu v* Từ Trạch đều dính đầy chất lỏng tinh dịch của chính mình, Thẩm Tùng Băng mới cười nói: “Em trai à, ngực của cậu tuy nhỏ nhưng vẫn có thể tiết ra sữa nhỉ.”
“... Anh nếu không thể câm miệng yên lặng làm được thì cút ra ngoài cho tôi!” Từ Trạch cả gương mặt đều đỏ bừng lên, nhích người sang lấy chiếc gối bên cạnh đánh vào đầu y.
Kết quả Thẩm Tùng Băng nhẹ nhàng đưa tay ra, vững vàng bắt lấy chiếc gối rồi để nó lại chỗ cũ, sau đó hiển nhiên chọn phương án “Câm miệng yên lặng làm”, vác hai chân của người dưới thân treo lên vai chính mình, một lần nữa dùng sức mạnh mẽ đâm dương v*t vào nghiền đảo mật huyệt đói khát ướt mềm.
Có điều miệng của Thẩm Tùng Băng cũng không hoàn toàn đóng lại hẳn, y vừa điều khiển cự vật dưới bụng không ngừng chọc ngoáy sâu trong hậu huyệt Từ Trạch, vừa cúi thấp đầu ngậm lấy một viên thịt tròn đỏ trước ngực đối phương, dùng đầu lưỡi liên tục khều gảy, kết hợp với môi răng hút liếm gặm cắn, mà một cánh tay cũng duỗi ra chơi đùa cấu véo lên đầu v* còn lại chưa được thương yêu.
“Ưm a...” Địa phương mẫn cảm được môi lưỡi liên tục mút liếm âu yếm, Từ Trạch không nhịn được phát ra những tiếng thở dốc sung sướng, đầu v* nằm trong miệng Thẩm Tùng Băng cũng dần dần cứng lên, run rẩy đứng thắng.
Thế là viên kia thịt đỏ kia liền bị nhổ ra ngoài, đổi thành bên còn lại được ngậm hút, cứ lặp lại vài lần như thế, đợi đến khi hậu đình bị giã mềm nát, Từ Trạch bắn tinh một đợt nữa, hai đầu v* trên bộ ngực bằng phẳng của hắn cũng trở nên căng cứng sưng đỏ, run run nhô to như thể cũng sắp phun ra một thứ gì đó.
Từ Trạch cứ vừa bị đâm thọc mật huyệt, vừa bị chơi đùa hai núm vú như vậy, dây dưa tới hơn nửa đêm, chờ đến lúc Thẩm Tùng Băng vẫn chưa hết thèm thuồng dừng lại, thì hai vú của hắn đã đỏ au như máu, sưng lớn hơn ngày thường rất nhiều.
Kết quả tên Thẩm Tùng Băng đã không đứng đắn còn càng ngày càng cầm thú kia vẫn dương dương đắc ý kể công: “Em trai à, ngực của cậu hiện tại cũng sắp thành cỡ A rồi đó, nhưng anh thì mệt đến mức đầu lưỡi đều tê hết cả rồi, ngày mai hay là làm thêm hai món ăn để bù đắp cho anh nhé?”
...
......
“Bù đắp cái đầu anh ấy! Ngày mai ăn chay đi!”
- --------------------------------------------------------------
Chú thích
(*) Trong bản gốc ở chương này tác giả viết Liễu Triết sở hữu dị năng hệ Hỏa, nhưng ở chương đầu tiên của thế giới này thì Từ Trạch lại từng giới thiệu Liễu Triết sở hữu dị năng hệ Thủy nên mình không biết có phải tác giả nhầm lẫn hay không, nhưng tạm thời mình sẽ để hệ Thủy giống với chương 38 để không gây mâu thuẫn với phần truyện trước.
[1] Trong bản gốc tên bài hát này là “Lão tài xế chở tôi đi với”(老司机带带我): Đây là một bài hát dân gian của vùng Vân Nam, Trung Quốc. Hiện tại bài hát có rất nhiều phiên bản, thế nhưng trong bản xuất hiện sớm nhất, nội dung bài hát kể về hai nữ hành khánh trêu chọc một người tài xế già, nhờ ông chở hai người bọn họ đến buổi biểu diễn văn nghệ, và sau đó người tài xế đã tốt bụng đồng ý chở họ đi. Về sau trong các phiên bản khác, lời bài hát bắt đầu bị biến tấu với nhiều nội dung khiêu dâm.
Bởi vì lời bát hát sau này quá thô tục, nên cụm từ “Lão tài xế” (老司机) cũng trở thành thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc và Đài Loan dùng để chỉ những người đăng tải các nội dung khiêu dâm, và hành vi chia sẻ tài nguyên khiêu dâm được gọi là “lái xe” (开车) hoặc “khởi hành” (发车).
[2] Đây cũng là một câu hát của bài “Lão tài xế chở tôi đi với” ở trên, nhưng là của một phiên bản thô tục hơn.