Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 59: Chương 59: Câu chuyện thứ ba (21)




Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

- --------------------------------------------------

Ngày hôm sau, Từ Trạch cuối cùng vẫn không chỉ nấu mỗi món cải thảo luộc cho Thẩm Tùng Băng ăn, không phải vì hắn không nỡ, mà chủ yếu là do sắp đến căn cứ thủ đô phía bắc, nên cho Thẩm Tùng Băng - người kiêm cả vị trí Thần T và DPS - ăn nhiều thêm một chút mới tốt, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì mới có sức lực để ứng phó.

Liễu Triết vốn dĩ muốn đi cùng hai người bọn họ lên đường, tuy nhiên tên này sau khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ Từ Trạch vào buổi sáng hôm sau, mở miệng ra liền toàn những câu trêu ghẹo đầy tình ý. Kết quả bị Thẩm Tùng Băng lấy cớ “chỉ bảo vài chiêu” đánh đến mức cả người bầm tím, thế là cậu ta liền vô cùng thức thời chủ động yêu cầu mình có thể tự lái một chiếc xe khác đi theo sau chiếc RV của bọn họ.

“Anh cứ nhìn thấy tên Liễu Triết kia là ngứa mắt, trong giấc mơ chúng ta thật sự là đồng đội với cậu ta sao? Trong giấc mơ, cậu ta không trêu ghẹo cậu, anh cũng không hề đánh cậu ta?” Thẩm nữ chính chuyển giới vừa lái xe vừa hỏi. . Truyện Bách Hợp

...Trong “giấc mơ”, cậu ta quả thật có đùa giỡn khi mi là còn con gái, nhưng mi lúc nào cũng đều lạnh lùng không nhìn thèm nhìn cậu ta. Ngoại trừ lần đầu tiên hai bên phải đánh nhau một trận mới quen biết ra, quả thực mi không đánh cậu ta lần nào nữa.

Thần Sáng Thế Từ nhìn sang ngài Thẩm khôi ngô cao to đang ngồi bên cạnh, cực kỳ vô tội nói: “Anh cũng biết chuyện trong giấc mơ của tôi và hiện thực chênh lệch rất nhiều mà, ai biết được bản thân tên kia vì sao lại thành bộ dạng thế đâu. Có điều dù sao người ta bây giờ cũng là thủ hạ đắc lực của Vương Vũ Thành, nếu không định khai chiến với bọn họ thì trước mắt anh cũng đừng đối xử tệ với cậu ta quá.”

“Trước đây có bao nhiêu cố vấn của các công ty bảo an dùng tiền mời anh đến làm huấn luyện viên, anh đều tùy tâm trạng thế nào mới đi, cậu ta ngoài sở hữu dị năng ra thì chỉ là một tên tiểu bạch kiểm [1] biết khoa chân múa tay chút thôi, được anh dạy dỗ riêng một đối một miễn phí, cậu ta nên âm thầm vui sướng mới đúng. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu ta đừng tiếp tục đến trêu ghẹo cậu, anh chắc chắn sẽ không chủ động tìm cậu ta gây sự.” Thẩm Tùng Băng thoáng chốc nghiêng người sang hôn lên má Từ Trạch một cái, thở dài, tiếp tục nói: “Haiz, người yêu nhỏ bé của anh sao lại mê người như vậy, phải làm sao bây giờ, rõ ràng ngực thì phẳng lì...”

“Câm miệng! Ăn đồ của anh đi!” Từ bếp trưởng đã sớm phát hiện ra Thẩm Tùng Băng hễ thèm ăn là lại bắt đầu nói năng không kiêng nể gì, bèn lấy ra từ trong không gian một hộp táo hình con thỏ ném sang cho y... Nếu hai người bọn họ không có năng lực thu thập vật tư và không gian tùy thân hỗ trợ thì với sức ăn như quét lũ của người nào đó, trong thời đại tận thế này làm sao nuôi nổi.

Thế là, Thẩm nữ chính chuyển giới thành công bị hộp táo con thỏ chặn miệng, dựa vào ban ngày được đút đồ ăn và ban đêm được đút ♂ vào O, năm ngày sau hết sức thuận lợi lái xe tới căn cứ ở gần thủ đô, ừm, trên đường còn tiện tay diệt luôn một đợt tang thi triều nhỏ.

Suốt cuộc hành trình Thẩm Tùng Băng đều ngầm đồng ý cho Liễu Triết lái xe đi theo sau bọn họ —— khiến cho mỗi buổi tối khi hai người làm tình, Từ Trạch lúc nào cũng phải cắn chặt ga trải giường không dám phát ra tiếng, kết quả dáng vẻ căng thẳng đáng thương kia của hắn khiến người nào đó không nhịn được lại thao càng ác hơn —— Đợi đến khi tới thủ đô, hắn liền lấy lý do “Đầu tiên muốn tự đi khảo sát một vòng đã, ba ngày sau sẽ cho câu trả lời chắc chắn” để khiến Liễu Triết đi vào căn cứ trước.

Tuy nhiên chờ khi Liễu Triết rời đi rồi, hai người bọn họ không trực tiếp đến đăng ký, tiếp nhận kiểm tra để tiến vào căn cứ thủ đô như đã nói, mà lại quay đầu xe đi đến một nơi cách căn cứ năm mươi km về phía đông nam - chính là vị trí xuất hiện con Boss nhỏ tang thi ở phó bản thủ đô.

Dị năng của Thẩm Tùng Băng trong hơn nửa năm qua lại thăng tiếp lên một cấp nữa, hiện tại y đã ở trạng thái đỉnh cao cấp bảy, mà căn cứ thủ đô thì chỉ có Vương Vũ Thành sở hữu dị năng hệ “Thủy” vừa mới lên cấp sáu gần đây, còn các cao thủ khác đều vẫn đang ở đỉnh cao cấp năm chưa đột phá. Thế nhưng có câu “Cường long không áp địa đầu xà” [2], tình hình các căn cứ trong thủ đô bọn họ không nắm rõ, Thẩm Tùng Băng quyết định trước tiên vẫn nên đi thử xem có thể tiếp tục thăng cấp dị năng nữa không, thực lực càng tạo được nhiều khoảng cách với những người khác càng tốt.

Thế là, con Boss nhỏ xuất hiện gần thủ đô - cũng chính là con tang thi lớn cuối cùng ở trong nước - liền cùng với đám đàn em của nó, đồng thời bị khám nhà diệt sạch.

Khi Thẩm nữ chính chuyển giới đang một mình đánh lũ tang thi, Từ Trạch liền ở ngoài hang ổ của con Boss nấu cơm tối trong xe RV, đợi đến khi hắn làm xong xuôi, người diệt quái cũng quay trở về.

Ừm, quả nhiên là lại mang theo một đôi mắt màu vàng sẫm trở về.

Thần Sáng Thế Từ thở dài, dìu người cùng đi vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó, hắn tất nhiên lại bị chơi một màn xúc tu play.

Đây đã là lần thứ ba kể từ khi Thẩm Tùng Băng thăng lên cấp bảy, nếu hắn còn tin vào cái lí do tên này sau khi tỉnh lại vẫn tiếp tục giả vờ mất khống chế, chỉ là “quên mất gỡ đám dây leo”, hắn liền theo họ của tên này luôn!

#Có người yêu là loại không biết xấu hổ còn giả vờ chín chắn thì nên làm thế nào#

Bởi vì ngày mai hai người bọn họ sắp phải đi vào căn cứ thủ đô, cho nên mặc dù bị trói tay chân chơi đùa ở trong phòng tắm một phen, Từ Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không có thời gian tức giận với tên họ Thẩm kia, phải hâm lại cơm tối một lần nữa, hai người ăn xong liền nghỉ sớm một chút.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Tùng Băng liền lái xe đi đến căn cứ thủ đô.

Tuy rằng Từ Trạch từng nói muốn cân nhắc ba ngày, nhưng hiển nhiên Liễu Triết, hoặc nói là Vương Vũ Thành, đã mở lời trước với sĩ quan phụ trách canh giữ cổng ra vào căn cứ. Hai người bọn họ vừa đến cổng ra vào thì đã được chào đón vô cùng nhiệt tình, sau khi làm thủ tục đăng ký họ tên đơn giản, bọn họ cũng không cần phải kiểm tra sức khoẻ thân thể và nộp lên một phần vật tư, liền được mời đi đến bên trong một khu tứ hợp viện [3]. Sĩ quan dẫn đường nói là tướng quân Vương đã sớm chuẩn bị cho bọn họ từ trước, khu tứ hợp viện này dành cho hai người, cho dù bọn họ có gia nhập thế lực tướng quân Vương hay không, nơi này đều tùy ý do họ sử dụng.

Từ Trạch thầm hiểu gã Vương Vũ Thành này là vừa đang lấy lòng, lại vừa đang thị uy —— Trước khi tận thế xảy ra, khu tứ hợp viện ở thủ đô đã là một nguồn tài nguyên khan hiếm, huống hồ sau tận thế, khu vực hoạt động của nhân loại đột ngột thu nhỏ lại, tài nguyên căn cứ hết sức eo hẹp —— Hắn cũng sẽ không giả vờ nhân cách cao quý, không vì năm đấu gạo khom lưng [4] làm gì. Sau khi vị sĩ quan được tướng quân Vương ủy thác dẫn đường cho bọn họ rời đi, hắn liền thoải mái sống cùng Thẩm Tùng Băng trong khu tiểu viện này.

Vương Vũ Thành - người có thể ngọa hổ tàng long [5] ở trong khu căn cứ lớn nhất cả nước, rồi gần như trở thành hoàng đế của vùng đất này - tất nhiên cực kỳ biết làm việc. Nếu gã muốn tặng một khu tứ hợp viện cho người ta để lôi kéo quan hệ, nơi này hiển nhiên đã được lo liệu hết sức chu đáo sạch sẽ, ngay cả trên mảnh đất trống trong tiểu viện đều có gieo trồng các loại rau xanh, cây ăn quả sai trĩu cành xanh xanh đỏ đỏ.

Thẩm Tùng Băng đi tới trước khu đất trồng rau nhìn một lát, sau đó cười nói: “Thủ hạ của Vương Thành Vũ chắc hẳn có một cao thủ sở hữu dị năng hệ “Mộc”, nếu không với lớp đất mỏng như vậy làm sao có thể trồng được nhiều cây ăn quả như vậy như vậy.”

Từ Trạch cố gắng nhớ lại, trong đám cao thủ dị năng hắn thiết lập cho Vương Thành Vũ trong tiểu thuyết gốc, quả thật có một người sở hữu dị năng hệ “Mộc”, hiện tại chí ít chắc cũng sắp lên tới cấp năm rồi, liền gật gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện tại chắc cũng sắp lên cấp năm. Anh ta sử dụng chiêu này cũng thật lợi hại, tôi trước đó thế mà không ngờ được dị năng hệ “Mộc” ngoại trừ tấn công ra còn có thể dùng để trồng trọt.”

Thẩm Tùng Băng vừa thấy nghe hắn nói như thế, liền cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng búng ngón tay, chỉ thấy có một cơn gió thổi qua, trái cây trên mảnh đất trồng rau liên tiếp bị đao gió nhanh chóng cắt xuống, mà cành lá liên kết lại không hề mảy may tổn hại. Đợi đến khi quả trái cây xanh đỏ kia được làn gió nhẹ đặt xuống mảnh đất trồng rau, tự mình xếp chồng thành đống nhỏ, ở giữa những mầm lá xanh trải dài trên mặt đất bỗng nhiên mọc ra vô số nụ hoa, nở ra vô vàn đóa hoa đủ màu sắc, sau đó cánh hoa lại héo đi cực nhanh, dần dần mọc ra trái cây mới. Đợi sau khi vựa trái cây mới chín hẳn, lại bị ngọn gió hái xuống xếp ngay ngắn, mà những tán lá xanh trên khu đất trồng rau lại nở ra đợt hoa tiếp theo.

Khoảng chừng nửa giờ sau Thẩm Tùng Băng mới ngừng lại, bên cạnh mảnh đất trồng rau đã có bảy, tám chồng rau quả nhỏ, y liền cười đắc ý với Từ Trạch: “Ngày hôm qua sau khi thăng cấp, ta cũng có thể làm được rồi. Hơn nữa thành quả so với tên kia tuyệt đối còn nhanh, còn ngon hơn nhiều.”

Thần Sáng Thế Từ nhìn nữ chính chuyển giới nhà mình mặt đầy vẻ đắc ý, tất nhiên phải khen ngợi vị nông dân trồng rau lành nghề này một phen, sau đó phân loại tất cả những trái cây hái được thu vào trong không gian, nói rằng: “Dị năng hệ “Mộc” có thể sử dụng như vậy thì thực sự quá tốt rồi, không biết có thể phát triển hơn nữa không, vấn đề lương thực của mọi người sẽ có thể giải quyết.”

Thế giới tiểu thuyết này tuy rằng là do Từ Trạch xây dựng, nhưng trước đây hắn không hề suy tính đến nhiều vấn đề —— tỷ như chuyện không gian tùy thân có thể vây nhốt tang thi, hay tỷ như chuyện dị năng hệ “Mộc” có thể trồng trọt trên đồng ruộng —— Nhờ thế giới này tự mình hoàn thiện, hắn cho dù là tác giả tiểu thuyết, nhưng ở những chỗ này vẫn phải tự mình tìm tòi khám phá, hoặc là đi hỏi vị nữ chính chuyển giới đã cướp đi dị năng của hắn đang đứng bên cạnh.

Thẩm Tùng Băng lắc đầu, nói: “Trồng trọt cây nông nghiệp cần rất nhiều năng lượng, anh vừa nãy làm những việc này, dị năng trong cơ thể đều đã tiêu hao gần nửa. Trước đó thủ hạ của Vương Vũ Thành để thúc giục chỗ cây quả ở đây sinh sôi e là cũng nghỉ ngơi mấy ngày rồi. Hơn nữa cũng không phải tất cả các dị năng giả hệ “Mộc” đều có thể tạo ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật, dùng phương pháp này để nuôi sống số người cực ít thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề lương thực của tất cả mọi người thì tuyệt đối không thể.”

“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Từ Trạch cũng tiếc nuối lắc đầu, nhân loại chỉ sợ là còn phải tốn thêm rất nhiều thời gian nữa để giành lại đồng ruộng từ tay tang thi, mới có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực.

Hắn nói xong câu đó, liền định muốn đến nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tùng Băng làm một thủ thế giữ im lặng với hắn, sau đó kéo hắn đi tới cổng sau của khu tứ hợp viện, mạnh mẽ mở cánh cửa ra.

Thế là, ở chỗ cách cánh cổng không xa, lọt vào tầm mắt của hai người bọn họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc bộ âu phục màu trắng với mái tóc dài búi sau gáy, và ba người đàn ông thân hình cao lớn uy mãnh bận tây trang màu đen đứng ở sau lưng cô.

“Xin chào ~~” Người còn chưa tới nơi đã bị phát hiện, cô gái xinh đẹp lại anh khí [6] kia cũng không xấu hổ. Cô nàng ngừng bước về phía trước, trên mặt vẽ ra một nụ cười vô cùng tự nhiên: “Hai anh đẹp trai, có thời gian nói chuyện một chút không?”

- ------------------------------------------------------------

Chú thích

[1] Tiểu bạch kiểm: Là một cụm từ ở bên Trung Quốc dùng để chỉ những người đàn ông sống nhờ vào phụ nữ chu cấp kinh tế hoặc những người đàn ông yếu đuối, ẻo lả, ngoại hình đẹp với nước da trắng ngần như phụ nữ, thường có nghĩa xúc phạm.

[2] Cường long không áp địa đầu xà: Câu này đã từng xuất hiện ở trong Thế giới thứ 2, có nghĩa là một người có sức mạnh đến đâu cũng không thể thắng được thế lực đang trấn giữ ở địa phương đó.

[3] Tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Đọc thêm ở

[4] Không vì năm đấu gạo khom lưng: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những con người không vướng vào trần tục, có khí phách, không chịu cúi đầu trước quyền lực, vật chất.

[5] Ngọa hổ tàng long: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những nhân tài che giấu tài năng chưa được khám phá hoặc chưa bộc lộ.

[6] Anh khí: Từ thường để dùng tả khí phách hào hùng, mạnh mẽ của một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.