Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 60: Chương 60: Câu chuyện thứ ba (22)




Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

- ----------------------------------------------------

Nếu là người khác đến tán gẫu, hai anh đẹp trai khả năng sẽ không rảnh; nhưng nếu là vị mỹ nữ này đến hẹn, thì bọn họ nhất định có thời gian.

Lí do không có gì khác ngoài việc, cô gái xinh đẹp này chính là thủ lĩnh của “Thanh Vân” - một trong bốn thế lực dân sự lớn nhất ở căn cứ thủ đô - cũng là đối tác có quan hệ thân thiết nhất với đoàn nhân vật chính vào giai đoạn sau của tiểu thuyết, sau cái chết của tướng quân Lưu.

Trong thiết lập của Thần Sáng Thế Từ, trước khi tận thế xảy ra, vị đả nữ [1] có nghệ danh Tô Vân Vân này là một nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng, sở hữu lượng fan hâm mộ trải dài từ nam ra bắc, nam nữ già trẻ đều có. Sau khi tận thế đến thì cô nàng thức tỉnh dị năng hệ “Hỏa” rất mạnh mẽ, rồi dựa vào năng lực, sự nổi tiếng trước đây và tính cách hào sảng của bản thân nhanh chóng chiếm được vị thế ở căn cứ thủ đô, quản lý “Thanh Vân” trở thành một phe thế lực mà không ai dám khinh thường.

Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng mời Tô Vân Vân và ba vị thủ hạ của cô vào trong phòng, Từ Trạch còn đặc biệt lấy trà hoa hồng từ trong không gian ra pha với nước ấm, mấy người ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu tùy ý nói chuyện phiếm.

Đang ở trong khu tứ hợp viện do thế lực khác dâng tặng, mặc dù Tô Vân Vân vẫn vô cùng ung dung thoải mái, nhưng cô cũng không phải là loại phụ nữ ngu ngốc, tất nhiên không mở miệng ra hỏi hai người bọn họ có dự định muốn gia nhập thế lực nào. Mà cô lại khách quan giới thiệu về hình hình hiện tại ở căn cứ thủ đô cho hai người bọn họ biết, so với những gì Liễu Triết nói trước đó thì còn kĩ càng hơn.

Nói xong vấn đề này, cô liền nói tiếp đến chuyện nhân viên ở cơ sở nghiên cứu đã phát minh ra phương thức đo lường đẳng cấp dị năng, tạm thời mặc định cấp dị năng cao nhất của nhân loại là cấp chín. Hiện nay trong căn cứ dị năng giả có cấp cao nhất là Vương Vũ Thành cấp sáu, mà bản thân cô và ba vị thủ lĩnh khác của thế lực dân sự đều đang ở đỉnh cao cấp năm, phỏng chừng sắp tới sẽ lần lượt thăng lên cấp sáu. Nếu như Thẩm Tùng Băng và Từ Trạch cảm thấy hứng thú, cô có thể giúp họ liên hệ với phòng nghiên cứu, để hai người cũng thử đi đo lường đẳng cấp dị năng xem sao.

Mặc dù những gì Tô Vân Vân vừa nói, ngoại trừ mấy thay đổi do chuyện tướng quân Lưu sớm bỏ mình ra, Thần Sáng Thế Từ đều đã kể qua cho Thẩm nữ chính chuyển giới nghe từ trước, nhưng người ta đã đến lấy lòng dịu dàng cười nói như vậy, bọn họ cũng không thể khiến cô mất mặt. Vậy nên Từ Trạch tất nhiên cực kỳ chân thành vui vẻ cảm ơn Tô lão đại, còn bày tỏ niềm yêu thích đối với những bộ phim mà Tô lão đại từng diễn trước đây.

Thẩm Tùng Băng từ trước tới nay không phải là kiểu người thích nói nhảm nhí với người ngoài, mà ba thủ hạ kia của Tô Vân Vân hiển nhiên cũng được huấn luyện hết sức cẩn thận, họ cũng sẽ không nhiều lời. Thế là suốt cả buổi chỉ có hai người Thần Sáng Thế Từ và Tô mỹ nữ tán ngẫu, từ tình hình căn cứ thủ đô lúc này cho tới hiện trạng cả nước, sau đó lại chuyển sang vấn đề phát triển nông nghiệp sau tận thế, sản xuất lương thực, cách làm các món ăn ngon truyền thống của thủ đô, vịt nướng kiểu Bắc Kinh [2] phải nướng bao lâu thì hương vị mới tuyệt nhất...

Chờ đến khi cả hai người chủ khách bọn họ đều vui vẻ tan cuộc, thì đừng nói là ăn cơm trưa, thời gian ăn cơm tối cũng sắp đến luôn rồi.

Đợi Tô Vân Vân đi rồi, Từ Trạch liền lấy ra từ trong không gian hai món mặn và một bát canh đặt lên trên bàn ăn, cùng ăn cơm tối với Thẩm Tùng Băng.

Lúc ăn cơm, Thẩm nữ chính chuyển giới vẫn luôn trầm lặng, điều này khiến cho Thần Sáng Thế Từ cảm thấy vô cùng kỳ quái —— Dù sao tên này cũng chỉ lạnh lùng kiệm lời trước mặt người khác, còn đối với hắn thì không phải thế —— Nhưng càng bất ngờ hơn chính là, buổi tối khi đến giờ tắm rửa, đưa mắt nhìn về cái bồn tắm lớn đầy hấp dẫn ở trong phòng tắm như vậy, người nào đó cũng không nằng nặc đòi muốn tắm rửa cùng hắn.

Đến lúc hai người lên giường đi ngủ thì càng kỳ lạ.

Ban đầu Thẩm Tùng Băng vẫn đè lên người Từ Trạch như thường lệ, nhưng y vừa mới cởi được một nửa quần áo của hắn xuống liền bỗng nhiên ngừng lại, thở một hơi thật dài, sau đó xoay người đi xuống giường, còn nói một câu: “Tối nay không quấy rầy cậu nữa, anh sang phòng cách vách ngủ, có việc gì thì cậu gọi anh”, rồi đi giày chuẩn bị ra khỏi phòng.

Thần Sáng Thế Từ bị dọa đến mức sợ ngây người.

Người ta thường nói thất niên chi dưỡng [3], Thẩm nữ chính chuyển giới còn chưa yêu đương được một năm đã thấy chán hắn, hay là y làm quá nhiều, rốt cuộc cũng bị hư thận không cứng nổi rồi?!

Tình hình trong căn cứ thủ đô phức tạp như vậy, hai người bọn họ lại có khúc mắc không thể nói rõ, cứ tùy hứng giận dỗi nhau, lỡ như không giải quyết được là cả đám chết hết rồi phát động cơ chế quay ngược thời gian luôn đó?!

Từ Trạch ngây ngốc một lát rồi lập tức tỉnh táo lại, cũng nhanh chóng trèo xuống giường, sau khi đuổi kịp bóng người vừa rời khỏi cửa, hắn liền ôm chặt lấy đối phương từ phía sau, nói: “Thẩm ca, cả hai chúng ta đều không phải là loại người hay giấu kín tâm sự trong lòng. Anh có chuyện gì thì nói thẳng với tôi đi, đừng để tôi phải đoán.”

Thẩm Tùng Băng dừng bước, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: “Gia Viễn, cậu nói thật với anh đi, cậu có là người ăn cắp truyện hay không?”

What?

Thẩm Tùng Băng một khi đã mở miệng, liền nói luôn tất cả những suy nghĩ trong lòng: “Những chuyện trước đây cậu nói với anh, anh cũng không hề nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay nhìn thấy truyện bị đăng trên trang khác, anh mới nhận ra không ngờ cậu ăn cắp trắng trợn như vậy? Ngày trước trong nhà cậu còn có cả đĩa DVD phim, tạp chí, tự truyện của cô ta...”

... Tô Vân Vân quả thật là thần tượng của nam chính Đàm Gia Viễn, nhưng không phải là của hắn - Từ · Thần Sáng Thế · Trạch đâu.

Tô đại mỹ nhân cho dù có tốt tính, có xinh đẹp, có năng lực, có đạt được nhiều giải thưởng hơn đi chăng nữa, năm đó hắn đều miêu tả trong tiểu thuyết chưa quá nửa trang, thậm chí độ dài còn không bằng một phần mười bất kỳ một đoạn chiến đấu nào của Thẩm nữ chính.

Hoàn toàn không ngờ rằng chính mình sẽ nghe được mấy lời nói này thốt ra từ miệng của nữ chính chuyển giới, Từ Trạch sau khi giật mình kinh ngạc thì chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn cố gắng nín cười, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Cho nên anh cảm thấy tôi thích cô ấy?”

Thân thể trong lồng ngực của hắn run lên một cái, sau đó buồn buồn đáp lại một câu: “Ừm.”

“Vậy anh định làm thế nào?” Từ Trạch tiếp tục dò hỏi.

Lần này Thẩm Tùng Băng trầm lặng lâu hơn, cuối cùng xoay người lại, dang hai tay ôm lấy Từ Trạch, ép hắn thật chặt vào lòng mình, không cho hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt của y, miệng khàn khàn nói: “Anh thích cậu lắm, không hề nỡ rời xa cậu. Nhưng... Tô Vân Vân là một cô gái tốt, nếu cậu thật lòng thật dạ thích cô ta, anh... Anh tác thành cho cậu. Cậu yên tâm, đợi đến khi tình thế ở căn cứ thủ đô ổn định, giết xong con Vua tang thi kia, anh sẽ... Anh sẽ rời đi, cũng sẽ không quay lại nữa quấy rầy cuộc sống của cậu nữa.”

Nghe được những lời này của y, Từ Trạch cũng không nhịn nổi nữa, liền lập tức bật cười: “Hai chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, còn nghĩ em sẽ thích một người mới gặp mặt đúng một lần, anh có phải tên ngốc hay không vậy?!” (*)

Thẩm Tùng Băng lập tức ngây người ra, hai cánh tay đang ôm hắn cũng buông lỏng ra một chút, Từ Trạch liền nhân cơ hội ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy vành mắt của đối phương đã đỏ chót ươn ướt.

Đờ mờ!

Mẹ nó!

Lỡ trêu chọc người ta đến mức phát khóc thì phải làm sao đây?!

Cốt truyện tối nay triển khai thần kỳ quá mức, Từ Trạch thực sự không đỡ nổi, đang nghĩ muốn nói câu gì đó, kết quả nhìn thấy người trước mặt hắn giơ tay một cái gạt hết mấy giọt nước mắt sắp trào ra, sau đó nở một nụ cười âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lá gan của em thế mà lớn đấy, trêu đùa anh vui lắm đúng không?!”

“Không không không... Em đang muốn tâm sự với Thẩm ca anh mà...” Thần Sáng Thế Từ nhanh chóng lắc đầu cứu vãn tình thế, nhưng tất cả đã muộn, một giây sau hắn liền bị Thẩm nữ chính chuyển giới khiêng trên vai.

“Tâm sự đúng không?” Thẩm Tùng Băng ném hắn nằm lên giường, một ngọn đao gió thoáng qua xé rách quần áo trên người hắn nát thành từng mảnh, cười lạnh nói: “Vừa khéo anh tối nay cũng muốn cùng em mở lòng tâm tình cả đêm, có điều... Là dùng cái miệng phía dưới của em nói chuyện đó!”

- -----------------------------------------------------------

Chú thích

[1] Đả nữ: Là một thuật ngữ xuất phát từ ngành giải trí, có ý chỉ những cô gái giỏi võ công, thân thủ nhanh nhẹn hoặc những nữ diễn viên diễn nhiều cảnh hành động.

[2] Bản gốc là 果木烤鸭, là một kiểu vịt nướng phổ biến ở Bắc Kinh.

[3] Thất niên chi dưỡng七年之痒: Là một cụm từ xuất phát từ bộ phim “The seven-year itch” chiếu vào năm 1995 của Mỹ, dùng để ám chỉ một cuộc hôn nhân hoặc một mối quan hệ khi bước vào năm thứ bảy thì tình cảm sẽ dần dần trở nên nhạt nhòa, người trong cuộc sẽ cảm thấy nhàm chán và có thể sẽ phải trải qua những khủng hoảng khi tình cảm rạn vỡ như ngoại tình, ly hôn, chia tay...

(*) Lí do mình đổi xưng hô anh - em ở đây là vì, trước đó Từ Trạch vẫn nghĩ mình là thẳng nam, ở bên Thẩm Tùng Băng chủ yếu là do bị tình thế ép buộc chứ không hẳn là vì nảy sinh tình cảm, phải qua một thời gian dài gắn bó mới dần dần yêu thích Thẩm Tùng Băng. Đoạn này chính là lần đầu tiên Từ Trạch thật sự chấp nhận và thổ lộ tình cảm của mình với Thẩm Tùng Băng trong thế giới này, cho nên đây cũng là một cột mốc mới trong tình cảm của hai người nên bắt đầu từ đoạn này mình đổi xưng hô sang anh - em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.