Lúc Cố Thịnh Nhân tới nhà hàng đã hẹn, thấy Ludwig đang cúi đầu nhìn gì đó ở trên điện thoại di động.
Cô tinh mắt, liếc mắt một cái là thấy hình trên màn hình là mình, nhìn bối cảnh, chắc là ảnh chụp mình ở trong quán cà phê trước đó.
Ludwig thấy cô tới, cũng không có ý dừng lại, lưu ảnh của cô vào album ảnh ngay trước mặt cô.
Cố Thịnh Nhân:...
Ludwig cười nói: “Rất đẹp.”
Cố Thịnh Nhân: “... Cám ơn.”
Ludwig chuyển menu tới trước mặt cô: “Nhìn xem muốn ăn gì nào?”
Thấy cô nhìn xung quanh, anh quan tâm cười nói: “Tôi nghe Tống tiểu thư giới thiệu, cô ấy nói ở đây rất an toàn, không cần lo lắng bị chó săn chụp.”
Cố Thịnh Nhân chọn xong đồ ăn, phục vụ vẫn luôn chờ ở bên cạnh vội cầm sổ ghi rời đi.
Ludwig đứng dậy rót rượu cho Cố Thịnh Nhân.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cái ly đế cao, ánh sáng màu hồng trong suốt của rượu vô cùng đẹp mắt.
Cố Thịnh Nhân có chút thất thần, người đàn ông này, mọi hành động đều mạng mị lực khó tả.
“Rượu ngon mời mỹ nhân.” Ludwig nâng ly rượu trong tay lên.
Cố Thịnh Nhân nhấp một ngụm, cô tán dương: “Tiếng nước Z của anh thật tốt.”
Ludwig mỉm cười: “Bà ngoại tôi là người nước Z, tôi rất thích nước Z.”
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Cố Thịnh Nhân ăn từ từ, dáng vẻ tương đối tao nhã.
Toàn bộ quá trình Ludwig đều chống cằm nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá mức mãnh liệt, Cố Thịnh Nhân không thể không để ý, cô đành buồn dĩ buông đồ ăn trong tay xuống.
“Gardner tiên sinh...”
Ludwig cắt ngang lời cô: “Gọi tôi là Ludwig.”
Cố Thịnh Nhân: “Được rồi Ludwig, chẳng lẽ lớp trang điểm của tôi hôm nay bị sao ư?”
Ludwig vừa cười vừa nói: “Không có, hôm nay cô rất đẹp.”
Cố Thịnh Nhân: “Vậy anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Ludwig cười rực rỡ: “Bời vì bộ dạng Kha Nghi rất đẹp, nước Z có câu châm ngôn gọi là cái đẹp ăn được, tôi định thử xem, nhìn có thật vậy hay không.”
Cố Thịnh Nhân: Được rồi, cô xác định, Ludwig đang nói giỡn với mình.
Thế nhưng cô lại không có cách nào bởi vì việc này mà nổi giận, lộ ra chuyện này thì không có phong độ.
Cố Thịnh Nhân nghĩ một lúc rồi nói với Ludwig: “Ludwig, nếu anh tiếp tục như vậy, có lẽ anh không cảm thấy đói bụng, những cô gái đối diện anh sẽ cảm thấy ngại ngùng mà ăn không ngon.”
Ludwig chớp mắt mấy cái, trong đôi mắt màu xanh lam là sự chân thành: “Vì sao?”
Cố Thịnh Nhân nghiến răng trong lòng, trên mặt vẫn như cũ là nở nụ cười hoàn mỹ: “Bời vì bị một người đàn ông anh tuấn như anh nhìn, bất kỳ một cô gái nào cũng không thể tập trung sự chú ý.”
Sao tới bây giờ cô lại không biết, Ludwig xấu xa như vậy.
“À, tôi biết rồi.” Ludwig như là hiểu ra gì đó: “ Kha Nghi thích mặt của tôi.” Anh nói rất chắc chắn.
Cố Thịnh Nhân chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như thế, cô cười nghiến răng nghiến lợi: “Mọi người đều có lòng thích cái đẹp.”
Ludwig lộ ra biểu cảm hiểm ra, đột nhiên anh cười cực kỳ vui vẻ, nói với Cố Thịnh Nhân: “Vậy thì Kha Nghi, chúng ta qua lại đi?”
Cố Thịnh Nhân:... chờ một chút! Đây là phát triển gì vậy?
Ludwig tiếp tục nói: “Cô xem. Cô thích gương mặt của tôi, nói rõ cô có cảm tình với rôi. Đúng lúc, tôi rất thích cô. Cho nên chúng ta qua lại đi.”
Cố Thịnh Nhân bình tĩnh cắt ngang lời anh: “Nếu như tôi không nhớ lầm, chúng ta mới gặp một lần, đây là lần thứ hai gặp mặt.”
“Không không không.” Ludwig nghiêm túc bắt bẻ lại cô: “Thực tế, đây là lần thứ ba gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt là ở sân bay, cô ở cùng với Tống tiểu thư.”
Anh nhìn Cố Thịnh Nhân, nói tình cảm:
“Tiểu thư Nguyễn Kha Nghi, anh đối với em vừa thấy đã yêu.”