Thì ra chuẩn bị thực sự ở đây!
Chính mình vừa mới tránh né truy đuổi đằng sau, giờ muốn chuyển hướng là không còn kịp.
Cố Thịnh Nhân gọi tiếng hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, nhờ cậu rồi.”
“Ầm!”
Trong nháy mắt phao an toàn bung ra, Cố Thịnh Nhân mất đi tri giác.
Bên này Trình Bác Hiên tổ chức cuộc họp cổ đông, chờ cả nửa ngày cũng không thấy em gái tới.
Điện thoại di động vang lên, Trình Bác Hiên nhìn qua, là Nguyên Húc.
“Trình Bác Hiên, Tích Tích đến chỗ anh chưa?” Giọng Nguyên Húc truyền tới.
Trình Bác Hiên cau mày: “Chưa.” Anh nhìn đồng hồ trên tay, bình thường vào lúc này, Tích Tích đã sớm đến rồi.
Nguyên Húc cúp điện thoại, cau chặt mày lại, Tích Tích không nghe điện thoại...
Lúc này ti vi đang đăng tin tức khẩn cấp “13 giờ 4 phút tại Hoa thị, phía bắc cầu vượt Hoa thị xảy ra tai nạn xe cộ, gây tai nạn là chiếc xe Jeep quân dụng, nghi ngờ tài xế uống rượu điều khiển gây chuyện, còn chiếc xe bị đâm vào là một chiếc Ferrari màu đỏ...”
Câu nói sau đó Nguyên Húc đã không còn nghe thấy, ánh mắt anh khóa chặt vào ảnh chiếc xe, chiếc xe kia anh rất quen thuộc, chính là vào sinh nhật hai tháng trước của Tích Tích, anh tặng cho cô làm quà sinh nhật.
Lúc Nguyên Húc chạy tới bệnh viện, Cố Thịnh Nhân đã được đưa đến phòng cấp cứu.
“Cô ấy sao rồi?” Nguyên Húc tóm lấy một y tá hỏi.
Y tá kia ngẩng đầu không vui, lời vừa chuẩn bị nói ra khỏi miệng đã bị vẻ mặt đáng sợ của người đàn ông dọa cho nuốt vào.
Vẻ mặt người đàn ông trước mặt rất bình tĩnh, nhưng trong cặp mắt kia hiện lên đầy tơ máu đỏ, cảm xúc mãnh liệt trong mắt như lập tức mất khống chế.
Y tá cảm thấy người đàn ông này giống như sẽ phát điên ngay giây sau.
Cô ta cảm thấy cổ họng khô rát, nuốt ngụm nước bọt, tìm từ thận trọng: “Bệnh nhân vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, chẩn đoán trước mắt là gãy mất bốn xương sườn, tay phải bị nát xương, có chỗ xương ngực bị vỡ, có thể bị xương đâm vào lồng ngực, cần chờ kiểm tra...”
Y tá cần thận nói xong, nhìn thấy người đàn ông có khi thế đáng sợ này không có hành động gì, vội vàng rời đi.
Nguyên Húc đứng im ở đó, trong đầu quanh quẩn lời y tá nói.
“Gãy bốn xương sườn... Tay phải bị nát xương... Xương ngực bị vỡ...”
Tích Tích của anh, nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, được anh nâng trong lòng bàn tay, yêu thương cưng chiều, sao có thể chịu được đau khổ này?
Nguyên Húc chỉ cảm thấy tim rất đau đớn, anh hận vì sao mình lại không thể thay thế cho người đàn ở trong phòng cấp cứu lúc này.
Lúc này, người Trình gia cũng chạy tới.
“Tích Tích sao rồi?” Bà Trình hỏi.
Giọng Nguyên Húc khàn đặc: “Còn ở trong phòng cấp cứu, tình hình cụ thể phải chờ bác sĩ ra hỏi.”
Mẹ Trình không còn sức lực dựa vào người chồng, cố gắng dùng khăn bịt miệng để mình không được khóc lên.
Trình Bác Hiên đi tới bên cạnh Nguyên Húc, vỗ vai bạn tốt: “Nhất định Tích Tích sẽ không sao cả.” Anh đã nhìn ra, người đàn ông này đứng trước sụp đổ.
Nguyên Húc nhìn bạn: “Tài xế gây chuyện đâu? Đã tìm được chưa?”
Trình Bác Hiên gật đầu.
Giọng Nguyên Húc lạnh lẽo: “Tôi không tin đây là sự cố uống rượu gây chuyện bình thường, anh hãy nghĩ cách để hắn ta mở miệng.”
Giọng Trình Bác Hiên không thể bình tĩnh được như Nguyên Húc: “Anh yên tâm, nếu chuyện này là cố ý, bị tôi tra ra là ai, nhất định tôi sẽ cho cô ta phải hối hận vì đã tới thế giới này!”
Đèn ở trong phòng cấp cứu sáng tận mấy tiếng.
“Bác sĩ, tình hình sao rồi?” Nguyên Húc hỏi.
Bác sĩ kia nhìn vào gương mặt thường xuyên xuất hiện ở trên tin tức tài chính và kinh tế, biết rằng người nằm ở trong lúc này có thân phận không đơn giản.
“Người bệnh đã qua được cơn nguy kịch, cơ thể không bị tổn hại quá lớn, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, sợ là sau này không thể làm được việc nặng...”
Trong lúc đó, mọi người đều im lặng.