“Cậu nói là, người Rita thích, là tôi ư?” Cố Thịnh Nhân khó có thể tin.
Hệ thống dùng im lặng trả lời.
“Cho nên trước đó Olivia ghen, là bởi vì hắn đã nhìn ra Rita thích ta, ghen với Rita ư?”
Hệ thống im lặng lần nữa.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy cô cần bình tĩnh một chút.
“Lance thì sao?” Cuối cùng cô nhớ tới người yêu của mình.
Hệ thống đang chuẩn bị nói, cấm chế mà Cố Thịnh Nhân thiết lập ở tầng hầm bị người phá vỡ.
Không phải cậy mạnh, mà chính là dùng thủ pháp thiết kế cấm chế giống vậy.
Cái thế giới này, biết cái thủ pháp này, chỉ có một người.
Lần này không cần hệ thống trả lời.
Quả nhiên, một giây sau. Lancelot xuất hiện trước mặt Cố Thịnh Nhân.
“Ekaterina.” Hắn dùng giọng khàn gọi cô một cái, cúi người, trực tiếp ôm người từ trong quan tài ra.
“Kiếm Tôn, không tệ, tiến bộ rất nhiều. Có điều ngươi vào bằng cách nào?” Cố Thịnh Nhân yên tâm dựa vào ngực hắn, hỏi.
Người đàn ông thả người xuống ghế đại điện, ngồi xổm người xuống, dùng lời ít mà ý nhiều: “Đánh vào.”
Quả nhiên một giây sau, không ít thủ vệ bên trong lâu đài xông vào, nhìn Cố Thịnh Nhân ngồi trên chủ vị: “Điện hạ, có một con người rất lợi hại cầm theo một thứ vũ khí kỳ lạ xông vào, ngài...”
Hắn ta bỗng dừng lại.
Bời vì cái con người rất lợi hại kia, lúc này đang quỳ một chân trên đất, mang giày cho Thân vương điện hạ của bọn họ.
Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nhìn họ một cái: “Ra đi.”
Đám thủ vệ nghe lời lui ra, thủ vệ lên tiếng trước mang theo vẻ mặt sùng bái: “Không hổ là Thân vương điện hạ, con người lợi hại như vậy, lại bỗng thần phục dưới mị lực của Thân vương điện hạ.”
Trong đại điện yên tĩnh trở lại.
Lancelot bỗng đứng dậy: “Nàng dã từng nói với ta, muốn trở thành người đàn ông của nàng, trước hết dùng kiếm chứng minh thực lực của mình. Như vậy...”
Hắn cúi người nhìn Cố Thịnh Nhân, có thể nghe thấy tiếng thở của hai người: “Hiện tại, ta có tư cách này không?”
Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu, trong đôi mắt màu xanh lam của đối phương toàn là bóng ḿnh.
Cô khẽ cười một tiếng, giơ tay lên, vòng qua cổ hắn, hơi thở như hoa lan: “Ta cho phép ngươi được gọi ta là, Katyusha.”
Lancelot bỗng trở nên vui vẻ, gần như không kịp chờ đợi, hắn cúi người in lên đôi môi đỏ bừng của người bên dưới.
Lancelot nhìn người bên cạnh thật sâu, nhìn nàng bời vì cái hôn vừa rồi mà đôi môi mọng đỏ, nhìn đôi mắt nàng tan đi lạnh lùng và lăn tăn chút ánh xuân.
“Có thể chứ?” Hắn cúi người, để cho nàng cảm nhận được thay đổi trên người mình.
Cố Thịnh Nhân không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Lúc tình đến chỗ sâu, Cố Thịnh Nhân không thể khống chế lộ răng nanh ra, cọ sát vào cổ của Lancelot.
“Em yêu, Katyusha, cắn đi.” Lancelot bình tĩnh nhìn cô.
Cố Thịnh Nhân không do dự nữa, răng cắm vào trong dòng máu.
Lancelot chỉ cảm thấy đầu óc như bị bùng nổ, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống người Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân đóng đôi mắt nặng nề lại, buông thả mình rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên giường, bên hông có một cánh tay ôm lấy với tính chiếm hữu.
“Tỉnh rồi ư?” Tiếng Lancelot truyền từ trên đỉnh đầu xuống, mang theo ý cười.
Hắn vốn không ngủ.
Hôm qua được người mình yêu đồng ý đã để hắn vô cùng vui sướng, không nghĩ tới sau đó còn vui lớn hơn chờ hắn.
Hắn nhìn chăm chú bộ dạng người yêu ngủ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.