Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 37: Chương 37: TG3: Vì nàng trầm luân(13)




“Thứ này là gì?” Hàn Vân Nhược nhìn quyển sách trong tay cảm thấy thập phần khó hiểu.

Rõ ràng hai người bọn họ còn muốn lăn giường, thế nhưng hắn rời đi lại mang đến cho nàng một quyển sách? Này là ý gì? Thật nghĩ hắn là sư phụ nàng?

Dạ Trầm Nhạc nhìn ánh mắt dục cầu bất mãn của nàng, khẽ cười nói:

“Đừng nóng vội, rất nhanh chúng ta liền làm chuyện vợ chồng.” Hắn vừa nói vừa trở lại trên giường, đem Hàn Vân Nhược trần trụi đè đến trên giường lớn.

Hàn Vân Nhược mặc dù không rõ ràng hắn muốn làm gì, nhưng vẫn thuận theo mà nằm dưới thân hắn. Lúc này, Dạ Trầm Nhạc mới đem sách mở ra, nhẹ giọng giải thích: “Thứ này là do sư phụ cho ta, là một quyển bí pháp song tu. Nàng thân thể chính là lô đỉnh trời sinh, nếu như không dùng thứ này, con đường tu luyện sau này của nàng sẽ mãi mãi không thể thăng tiến.”

Hàn Vân Nhược lúc này mới minh bạch được hành vi của hắn, trong lòng ẩn ẩn cảm động lên. Ở cái thế giới tu tiên này, ai mà không muốn tăng nhanh tu vi, ai mà không muốn trường mệnh trường thọ. Bất quá hắn không phải người như thế, thứ hắn muốn không phải là thân thể lô đỉnh của nàng, mà là tâm nàng. Cho đến hiện tại, Dạ Trầm Nhạc chưa từng nói yêu nàng, bất quá nàng lại có thể cảm nhận rõ tình cảm của hắn.

Nghĩ tới, nàng nhẹ nhàng chớp mi mắt có chút ướt át, hơi ngẩng đầu liền câu lấy môi lưỡi hắn. Dạ Trầm Nhạc cũng không ngăn cản nàng, hắn cùng nàng môi lưỡi dây dưa hồi lâu, một lúc sau mới buông nàng ra.

Hắn đem cái gối nhét xuống dưới mông thịt của nàng, đem hai chân thon dài trắng nõn của nàng vắt lên vai. Tư thế này có thể để hắn thấy rõ được hoa huy*t dụ người kia, cũng để nàng có thể thấy rõ địa phương của chính mình.

Hàn Vân Nhược có chút thẹn muốn giãy thoát, chính lúc này hắn trầm giọng lên tiếng:

“Vận chuyển linh khí, đem khí tụ tại đan điền.”

Thanh âm của nam nhân mặc dù còn trầm khàn dụ hoặc, bất quá lại mang theo một cỗ nghiêm nghị. Hàn Vân Nhược vô thức làm theo hắn lời nói. Thời điểm Hàn Vân Nhược phân tâm này, Dạ Trầm Nhạc đem nhiệt thiết đã sớm sưng to khó nhịn tới trước cửa hoa huy*t mềm mại, dựa vào xuân triều mà nhẹ nhàng ma sát mấy cái sau đó dùng lực đẩy lên phía trước, dựa vào chất lỏng trơn trượt mà tiến vào tận gốc, phá tan tấm màng mỏng của nàng.

“A!” Thời điểm hắn tiến vào, hai người đều đồng thời mà rên rỉ ra tiếng, bất quá Dạ Trầm Nhạc là rên rĩ vui sướng, mà Hàn Vân Nhược chính là vì đau mà kêu to.

“Nhịn một chút.” Dạ Trầm Nhạc nhìn chân mày nàng nhíu chặt liền ôn nhu an ủi, bàn tay hắn chuyển rời đến một khỏa đẫy đà trước ngực, một tay khác lại nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của nàng, đem linh khí tích tụ đi vào.

Dưới sự trêu đùa vỗ về của nam nhân, tiểu huyệt thiếu nữ rất nhanh thả lỏng từng chút. Dạ Trầm Nhạc cảm nhận được nàng đã không còn đau đớn, lúc này bàn tay hắn mới chuyển rời đi.

Bàn tay hắn giữ chặt lấy hông nàng, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi bị hấp mút chặt chẽ. Hắn mạnh mẽ di chuyển eo, đem thịt cắn kéo ra đưa vào bên trong hoa huy*t.

Hai múi thịt mềm mại trước hoa huy*t giống như hai cánh môi hồng nhỏ nhắn, cắn chặt lấy hắn. Dạ Trầm Nhạc dùng sức đút vào rút ra, công kích mãnh liệt vào tận sâu trong hoa huy*t.

Động tác của nam nhân thập phần cuồng dã, mỗi lần đâm vào đều đâm đến tận hoa tâm nhạy cảm khiến Hàn Vân Nhược cả người tê dại run rẩy.

Hai tay nàng nắm chặt đệm giường, mông trắng nõn hướng lên trên, mở rộng cửa huyệt nghênh đón hắn tiến vào.

“Ưm a… A Nhạc…” Khoái cảm thỏa mãn làm miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, hai khối đẫy đà trước ngực theo động tác đưa đẩy mà dao động mãnh liệt.

Nhìn dáng vẻ dâm mị của nàng, dã tính nguyên thủy của Dạ Trầm Nhạc bùng nổ, lửa dục cháy bỏng càng thêm mạnh mẽ, nhiệt thiết lại to hơn một chút.

Bàn tay bóp chặt bắp đùi của Hàn Vân Nhược, không chút nào dịu dàng, mỗi lần cắm vào lại dùng sức kéo mạnh nàng về phía mình.

Phái nam to lớn đánh liên tiếp vào hoa tâm, nhiệt thiết đút vào kéo ra làm thịt mềm trong tiểu huyệt bị ma sát đến tê dại. Hoa dịch chảy ròng ròng theo khe mông trắng nõn, thấm ướt cả một khoảng đệm giường.

“A…A….” Quá nhiều kích thích làm mồ hôi không ngừng chảy ra, khiến cho làn da nàng càng thêm nóng bỏng.

Phát hiện vách tường non mềm co rút, Dạ Trầm Nhạc biết nàng sắp đến cao trào, nhiệt thiết càng tăng thêm tốc độ ra vào nhưng đúng lúc nàng sắp đi đến đỉnh thì hắn lại đột ngột rút ra.

“Ân… Trầm Nhạc….” Hàn Vân Nhược sắp đạt được khoái cảm lớn nhất thì bị hắn đột ngột rời khỏi, loại cảm giác hư không khó nhịn kia làm nàng nức nở oán trách ra tiếng.

Dạ Trầm Nhạc nhanh chóng đem thân thể nàng lật lại, để lưng nàng đối diện với hắn. Bàn tay to nắm lấy tuyết đồn trắng hồng, từ phía sau đâm thẳng vào huyệt mềm của nàng.

“Tư thế này tốt hơn.” Dạ Trầm Nhạc cúi đầu ở bên tai nàng nói khẽ. Hàn Vân Nhược bị hắn đột ngột đánh sâu vào, đầu óc mơ màng không rõ ràng. Cả người nàng run lên, hạ thân không chống đỡ nổi mà mềm nhũn, chỉ có tuyết đồn còn bị nam nhân nắm chặt là nâng lên thật cao.

Vừa ở trong miệng nàng phát tiết một lần nhưng Dạ Trầm Nhạc vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn dùng sức động thân thật nhanh, đem đến cho nàng càng nhiều hơn khoái cảm.

Bàn tay bóp chặt lấy thịt mông co dãn đến đỏ hồng, in rõ dấu ngón tay, nhiệt thiết cuồng mãnh cắm vào, tạo ra tiếng nước hưng phấn cùng âm thanh thân thể va chạm vào nhau khiến người nghe mắc cỡ vô cùng.

“Ưm…a…” Hàn Vân Nhược cắn môi, yếu ớt chịu đựng từng cú thúc sâu đến tận cùng của hắn, thít thít cầu xin: “Không được… Trầm Nhạc… đừng… dừng lại đi…”

“Đừng dừng lại?” Dạ Trầm Nhạc khẽ cười một tiếng, cố tình hiểu sai mà càng thêm mãnh liệt thúc đẩy.

“Ưm…a…” Xuân triều ướt át ướt đẫm làn da dưới hạ thân, quá nhiều khoái cảm làm đầu óc nàng mêm man, cả người vô lực.

Mãi đến thời điểm Hàn Vân Nhược vì không chịu nổi từng làn sóng khoái cảm đánh úp mà ngất đi, Dạ Trầm Nhạc mới gầm lên một tiếng. Hắn cắn răng dùng sức kéo ra rút vào thêm trăm cái, bàn tay lần nữa di chuyển đem linh khí giải khai.

Tới khi toàn bộ dịch trắng nóng bỏng phun đầy hoa hồ, Dạ Trầm Nhạc đột nhiên cảm nhận được linh khí nồng đậm theo nơi kết hợp truyền đến trong đan điền. Hắn đề nén cảm giác thỏa mãn đi xuống, linh khí tích tụ lại thành trận pháp trên người nàng, đem linh lực đang không ngừng hư thoát của nàng quay đầu, sau đó đem trận pháp âm dương hoạt động.

*****

Tùy Vân đang ở trong viện tu luyện thì nghe thấy tiếng cửa lách cách mở ra. Hắn lập tức nâng đầu nhìn lên, phát hiện Tùy Phong đã trở về, hắn không nhịn được nhíu mày hỏi:

“Tùy Phong, gần đây ngươi luôn đột nhiên mất tích, có phải có chuyện gì giấu ta?”

“Ta có chuyện gì phải giấu ngươi?” Tùy Phong lúc này đoán chừng tâm trạng thực vui vẻ, tùy tiện nói với Tùy Vân một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi: “Tùy Vân, trưởng lão ở nơi nào?”

“Ngài ấy vừa trở về liền nhốt mình trong điện chủ, trong ngoài điện hiện tại đều là cấm chế, ta cũng không rõ trưởng lão muốn làm gì.” Tùy Vân nhún vai đáp. Hắn mặc dù rất tò mò trưởng lão là muốn làm cái gì, bất quá hắn tu vi thật không cao, hơn nữa trưởng lão cũng không thích bọn hắn quá mức quan tâm đến việc của trưởng lão, cho nên hắn cũng nhịn xuống tò mò mà không tới gần.

Tùy Phong khẽ vuốt cái cằm trơn nhẵn, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ.

Thôi, hắn vẫn nên để Dạ Trầm Nhạc có chút thời gian để quên đi ả nữ nhân kia, sau đó, hắn sẽ đến bên cạnh an ủi Dạ Trầm Nhạc, khiến Dạ Trầm Nhạc chìm đắm trong nhu tình của hắn.

Lúc này, Tùy Phong hoàn toàn cho rằng Hàn Vân Nhược - mối đe dọa hắn cho là đã chết lúc này đang chìm trong mộng đẹp.

PS; Hết H rồi, giờ viết nốt cốt truyện nào:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.