Ra khỏi Vạn Xuân Lâu.Phan Diệp liền thấu đi lên tựa như thuốc cao dán chó một loại triền lấy Dạ Tuyết không tha.
Nghĩ lại tên kia ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn,Phan Diệp liền hận không bắt Kỳ Phong nhét vào tay áo của hắn để thị uy.
Liền ngay cả hắn cũng không phát hiện rằng mình đang hình thành ham muốn
chiếm giữ Kỳ Phong, mặc cho lúc này trong mắt hắn Kỳ Phong là một tên
đoạn tay áo.
Nhìn sang cái tên đang không ngừng huyên thuyên đi
bên cạnh, Dạ Tuyết bất đắc dĩ nhu nhu thái dương đã có chút nổi gân xanh vì tức..
Nàng niệm ba lần thục nữ a~,thục nữ a~,thục nữ a~, đợi
bản thân có chút bình tĩnh xao động cảm xúc,Dạ Tuyết lần nữa nhìn sang
nam nhân bên cạnh,không nhìn thì thôi,vừa nhìn nộ hỏa khó khăn lắm mới
áp chế được bùng lên dữ dội,chỉ thấy nam nhân bên cạnh vừa thấy nàng
nhìn sang lập tức tỏa sáng ánh mắt tựa như thú đói
“Kỳ
Phong,chúng ta làm huynh đệ kết nghĩa đi,ta huynh ngươi đệ,ta biết bộ
dạng ta thật là đẹp mắt sẽ làm ngươi tự ti về ngoại hình của mình,nhưng
ngươi yên tâm,ngươi chỉ thua ta thôi,so với người khác ngươi hoàn toàn
là Hạc giữa bầy chó.”
Khóe miệng Dạ Tuyết khẽ co rút,huyệt thái dương nhảy nhảy,nàng nghiến răng nghiến lợi:
“Không phải hạc giữa bầy chó mà là hạc giữa bầy gà.Còn nữa,cút xa ta ra”
“Êy,đừng quên ta nắm thóp ngươi nhá.Hay là bây giờ ta quay trở lại Dạ gia nói có tên ăn trộm lẻn vào phủ trộm đồ,ngươi nói,để một tên ăn trộm vào phủ
trộm đồ lại an toàn đi ra lông tóc vô thương,mặt mũi Dạ gia hôm nay xem
như quét rác,không chừng khi đó để tránh chuyện này đồn ra ngoài sẽ giết người diệt khẩu ngươi đó nha~~”
Không đàm phán được thì ta chơi trở mặt,tiểu tử,ngươi chạy không thoát.Phan Diệp đắc ý nghĩ.
“Hừ,ngươi đừng quên,ngươi giúp ta trốn,ngươi là đồng phạm” Dạ Tuyết mặt lạnh không cho là đúng nói.
“Hừ,ngươi nhìn ta như thế này anh tuấn tiêu sái,ai tin ta đi trộm đồ?Với lại chưa kể,nếu ta muốn cái gì từ Dạ gia,lão hồ ly Dạ gia còn không nịnh bợ cung kính chắp tay đưa?Ngay cả...”Đang nói bất chợt Phan Diệp im lặng,hắn dự định thốt ra câu “ngay cả con gái của hắn,ta muốn nhục nhã nàng ta cho
một cái từ thê đá xuống thiếp,phỏng chừng hôm nay hắn còn đồng ý đâu”
không biết vì sao không muốn thốt ra,hắn không muốn tiểu tử này nghe nói hắn có vị hôn thê,mặc dù chỉ là cái thiếp.
Sau này nghĩ lại
chuyện này,hắn vuốt một phen mồ hôi lạnh,thật may là lúc đó hắn nhanh
trí ngậm miệng,nếu không hôm nay đừng nói ôm nữ nhân của mình trong
tay,ngay cả góc áo , nàng cũng sẽ không cho hắn.Tất nhiên đây là nói
sau.
Nhìn Dạ Tuyết mang theo một tia tìm tòi nhìn hắn,tỏ vẻ “ngươi nói tiếp a” Phan Diệp chột dạ,ấp úng trả lời
“Hừ,tóm lại,ngươi không thể không đồng ý.”
Dạ Tuyết nhìn trời,ở đâu ra chuyện kết nghĩa kim lang mà cũng bị ép
buộc..Nàng thở dài có chút bất đắc dĩ.Thôi vậy,thừa ra một cái ca ca đau nàng cũng tốt a~
“Kết nghĩa huynh đệ với ngươi ta được gì?” nháy mắt sửa sang lại tâm tình Dạ Tuyết giảo hoạt cười cười hỏi.
“Ách..ngươi chẳng phải có được ta hay sao..”ngoài dự đoán Kỳ Phong nhận lời một
cách dễ dàng như vậy,hắn còn tưởng mình phải một phen nước miếng tung
bay cộng dụ dỗ dọa dẫm mới thành công,trong phút chốc hắn ngu ngơ không
biết nói gì,buộc miệng phun ra một câu như vậy,bất quá vừa thốt ra hắn
ngay lập tức hối hận,cái gì mà “có được ta” nghe thật là ái muội.
Con mẹ nó,ta anh tuấn phong lưu tại sao từ lúc gặp tên tiểu tử này lại bay đâu hết vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn Dạ Tuyết trực tiếp không khách khí cười
to,tiếng cười khanh khách như chuông bạc như chiếc lá rơi vào mặt hồ
tĩnh lặng gợi lên tầng tầng lớp sóng trong trái tim hắn..nhìn nụ cười
rạng rỡ tựa ánh sáng mặt trời của nàng bất tri bất giác hắn cũng
cười,trong mắt hàm chứa một tia sủng nịch ngay cả chính hắn cũng không
phát hiện.Hai người cứ vậy nhìn nhau mà cười.
Dạ Tuyết đấm một đấm vào ngực Phan Diệp cười đến mị hai mắt:
“Đại ca,phải đau sủng tiểu đệ nga,hắc hắc”
Phan Diệp ngây ngẩn xoa xoa lồng ngực nơi bàn tay nhỏ bé kia vừa đánh
vào,nơi đó có cảm giác thực ngọt ngào.Ách,hắn không phải là cuồng
ngược?phi phi..mới không phải như vậy.Chỉ là nhu nhu ngực,khóe môi hắn
độ cong càng ngày càng lớn.
“Hảo,đại ca nhất định đau sủng ngươi” suốt đời suốt kiếp,hắn tại đáy lòng thầm nhủ thêm một câu.
“Ách,đại ca,canh giờ không còn sớm,tiểu đệ phải đi về đây,hẹn gặp lại ngươi sau” Dạ Tuyết nhìn sắc trời về chiều,quay lại nói với Phan Diệp.
“Ta đưa ngươi về” Phan Diệp nói,hắn còn muốn ở thêm chút nữa bên nàng đâu.
“Không cần,chính ta tự đi,hơn nữa ta hãy còn vài việc phải làm.Hẹn gặp lại”
nói xong không đợi Phan Diệp dây dưa,trực tiếp xoay người phất phất
tay,hòa vào dòng người..
Phan Diệp nhìn theo bóng lưng nàng đến khi nàng đi khuất hẳn mới dời đi ánh mắt.
Hắn quay lưng lại đi về phía Dạ gia. Hắn còn cái hôn lễ chưa giải quyết
đâu.Nghĩ một chút gương mặt Kỳ Phong,Phan Diệp cười sáng lạn.Phải nhanh
chóng dẹp cái hôn lễ nhàm chán này mới được,tốt nhất là trước khi Kỳ
Phong biết...
Ách,hắn cũng không biết vì sao hắn lại có suy nghĩ
như vậy.Trước đó hắn nghĩ,một cái thiếp mà thôi,gia thế nàng ta lão cha
muốn lợi dụng vậy hắn thuận nước đẩy thuyền tốt lắm.Nhưng bây giờ hắn
chỉ mong nhanh chóng giải trừ hôn ước này.
Hai con người tình cờ
chạm mặt,số phận đưa họ kết nghĩa kim lang,lại tách ra ai về nhà nấy,chỉ là từ nay về sau hai số phận sẽ còn tiếp tục dây dưa mãi.