Ngay sau đó,một giọng nói,trầm ấm đầy sức quyến rũ vang lên:
“Ta
là Long Thiên Mị, hôm nay nhận được sự ưu ái của các công tử cảm kích
không thôi. Đề mục cuối cùng là: [Hiện giờ tứ quốc gia cùng tồn
tại,ngoài mặt hòa hợp,bên trong lại không ngừng cắn nuốt nhau, các quốc
gia phải
làm như thế nào để thống trị, thống nhất thiên hạ?]”
Cả sảnh bỗng chốc im phăng phắc,đề tài này,làm sao có thể mang ra công
khai như vậy.Huống chi nơi này không ít thế lực ngầm của các quốc gia
khác,lời nói của họ đại biểu cho thái độ của họ đối với chuyện này.Sai
một li đi một dặm a.
Rất nhanh,một khắc trôi qua.
Lầu một chính sảnh, Long Thiên Mị trên đài cầm từng câu trả lời, thanh âm mát trong nói:
“Lý công tử đáp: dùng nghiêm hình nặng trừng trị dân chúng, có tội phải phạt.”
“Chu công tử đáp: “Thuận theo Thiên Long , hưng thịnh, nghịch Thiên Long, diệt vong”
“Trần công tử đáp:... .......”
Dạ Tuyết nghe những đáp án đó đều là khuynh hướng lấy pháp luật trị quốc,
chủ trương vũ lực chiến tranh, vẫn chưa có nền chính trị nhân từ, dù sao dân chúng Thiên Long đại lục đa phần là chiến sĩ,hiếu chiến thiện
chiến, là một quốc gia tự cường cũng không có gì lạ.
Nhẹ nhướn
mày, lộ ra ý cười trào phúng, độ cong sắc bén này bị Phan Diệp nãy giờ
luôn quan sát nàng chằm chằm bắt được, hắn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
”Ngươi có cao kiến gì sao?”
Dạ Tuyết nhún vai không cho là đúng
nói: “ Cao kiến thì không dám nhận, việc thống nhất tứ quốc xưng bá
thiên hạ sao có thể lại nhất gia chi ngôn có thể nói?” (ngôn luận của
một nhà)
Lời này vừa nói, không chỉ Phan Diệp nhướng mày,mà đứng
trên đài cao,bằng vào thính lực của cam cấp chiến sĩ,Long Thiên Mị cũng
tỏ ra hứng thú.Thậm chí có chút mong đợi.”Sẽ là hắn sao?”
Dạ
Tuyết tùy ý tựa lưng, nói tiếp: “Trị quốc lúc này lấy đại thể thiên hạ
làm trọng, hiện giờ các quốc gia mặt ngoài hòa thuận,ai biết cục diện
này bao lâu sẽ bị phá,một khi bị phá tức có chiến loạn, tự nhiên lấy
chiến ngừng chiến, lấy giết ngừng giết”
Nhìn Phan Diệp trương
miệng có thể tắc một quả trứng gà Dạ Tuyết mỉm cười lại nói: “Nhưng kỷ
cương nghiêm ngặt hình phạt hà khắc cũng không nên, phải biết rằng “thủy khả tái thuyền cũng có thể phúc thuyền.” Lật thuyền trong mương cũng
không phải không có khả năng xảy ra.(nước có thể năng thuyền cũng có thể lật thuyền)
Lời bàn luận này nếu ở hiện đại có thể mọi người đều biết nhưng ở đây là không gian song song,lại là cổ đại, dân chúng tuy
rằng không thấp đến trình độ dân đen nhưng cũng chưa cao đến mức ấy, Dạ
Tuyết lời này đánh sâu vào tiềm thức mỗi người ở đây, vì nó khác với
phương thức trị vì của các quốc gia hiện tại một trời một vực.
“Nếu là ta, lúc này lấy vũ lực bình định thiên hạ, lấy luật pháp xử phạt tội hình, là quan trọng nhất.... .........cũng lấy văn hóa khống chế tư
tưởng” Dạ Tuyết ném ra một câu cuối cùng.
Có đôi khi nói một câu
là đủ rồi, đây là những gì đúc kết ra từ hàng nghìn năm lịch sử, người
đưa ra câu hỏi là người thông minh,có dụng ý đương nhiên biết ưu khuyết
của những lời này.
Bàn tay trắng nõn cầm ly rượu một hơi cạn
sạch, Dạ Tuyết thản nhiên nhìn về đối diện sảnh chính,lại bắt gặp một
ánh mắt “nóng rực “ nhìn nàng.Dạ Tuyết khó hiểu.
“Là hắn,quả nhiên là hắn”lúc này Long Thiên Mị mừng như điên.Hắn quả thật không nhìn lầm người.
Lấy lại bình tĩnh,hắn mỉm cười tuyệt mĩ,quay về phía mọi người cất tiếng:
“như vậy,chắc hẳn mọi người đều nghe được lời vị công tử này vừa nói.Qủa
thật là một đáp án hoàn hảo.Vì vậy,từ nay trở đi,ta-Long Thiên Mị hoàn
toàn thuộc về Kỳ Phong công tử nga” nói xong hướng Dạ Tuyết phao cái mị
nhãn,lại nhìn một chút bên cạnh đen mặt Phan Diệp,khoé môi nhất câu làm
một động tác chào sau đó lui xuống.
Phan Diệp trán nổi gân xanh
nhìn xem Long Thiên Mị lững thững đi vào khán phòng,xém cắn nát một ngụm ngân nha.Đây là xích loã loã ..khiêu khích hắn?
Tú bà nhanh chóng bước lên đài:
“Hoa khôi đã có chủ,nhưng hoa chưa có chủ vẫn còn rất nhiều,mọi người nhanh tay hái a~”
Sau đó,không khí ngưng tĩnh đã bị thay thế bởi ồn ào,dù sao cũng không ôm được mẫu đơn,ta ôm hoa khác vậy.
Mà Phan Diệp tắc mặt càng đen,hắc tựa đáy nồi một dạng,hắn mím môi đứng
một bên nhìn không ra tâm trạng,nhưng lãnh khí và mùi chua tản ra bán
đứng hắn tâm tình.
Giờ phút này bình giấm chua của hắn chính thức vỡ.
Cái gì mà hoàn toàn thuộc về,cái gì mà hoa đã có chủ, con mẹ nó,đương lão tử thành người chết sao?
Lại quay sang nhìn Kỳ Phong,thấy “hắn “ nhìn theo bóng lưng của Long Thiên
Mị ,một bộ “hòn vọng thê“..Ách,Phan Diệp tên tiểu tử này đã hoàn toàn
xem Dạ Tuyết là một cái đoạn tay áo,còn là đối tượng ở bên trên..Phan
Diệp thoáng chốc hai mắt muốn nổi lửa.
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại như vậy,nhưng cảm giác này phi thường khó chịu,cảm giác như đồ
vật của mình bị người khác tơ tưởng vậy.
Vô ý thức Phan Diệp không nhận ra giờ phút này hắn đã đem Dạ Tuyết làm thành của riêng.
Bước đến trước hai bước vô tình cố ý chắn tầm mắt của nàng,hắn ho khan một
cái,đang chuẩn bị nói với hắn chúng ta đi nơi khác,còn chưa kịp mở miệng đã bị một giọng đàn bà ngọt ngào vang lên ngạnh sinh sinh chặn hắn một
họng.
“Kỳ công tử,Long công tử cho mời ngài đến Uyên Ương trì,nói là có việc cần bàn cùng Kỳ công tử”