Phan Diệp sau khi lòng vòng bên ngoài chợt nhớ còn cái phiền phức hôn sự Dạ gia chưa xong,không biết Khôn quản gia giải quyết như thế nào.
Bất quá,..Phan Diệp môi nghéo một cái cười trào phúng,lão hồ ly kia tha
thiết ôm bắp đùi Phan gia như vậy hẳn không cần nhiều lời đã đồng ý đi..
Đến trước cổng Dạ gia đang định bước chân vào cửa,lại nghe thấy một tiếng
”soạt” vang lên bên cạnh,mới tò mò đi đến,vừa bước đến hắn thấy một cái
gì đó “lăn lông lốc” từ một cái..lỗ chó ra bên ngoài.
Mắt không
nháy một cái hắn nhìn chăm chăm vào vật “lăn lông lốc”kia cho đến khi
thấy “nó”lồm cồm bò dậy hắn mới xác định “vật” kia là con người..
Ách..
Nhìn tên kia phủi phủi quần áo,nhìn nhìn xung quanh không có ai,thở phào một cái,lại ho khan ra vẻ đứng đắn sau đó ưỡn ngực bước đi,hắn chợt thấy
tức cười,mà sự thật là hắn cũng sắp cười ra tiếng.
Không ngờ vừa
mở miệng,tên kia lại nhanh chóng bước tới trước mặt hắn,hắn chưa kịp
phán đoán chuyện gì đã thấy một làn hương thơm mùi thảo dược nhanh chóng tràn vào lồng ngực mình,một bàn tay mát lạnh,mềm mại thơm tho che kín
môi hắn.
Cảm xúc tốt đẹp khiến hắn có chút mê man cúi đầu nhìn
bóng dáng đang áp sát mình đúng lúc chạm vào một ánh mắt trong suốt
không tạp chất.
Hắn thấy mình ảnh ngược trong mắt nàng,một cảm giác kì dị theo mùi thảo dược thoang thoảng len lỏi vào tim hắn..
Không đợi hắn nhận định được mọi chuyện,tên kia nhào vào bịt miệng hắn, vì
vội vàng lực đạo có chút không khống chế,mà hắn đang ngây ra,nhất thời
dưới chân mất thăng bằng lùi lại một bước, giẫm nát một cành cây khô
,đúng lúc này,thị vệ bên cửa phát hiện thất thường hô to lên một tiếng
“Ai ở đó lén lút”
Ngay lập tức Phan Diệp cảm nhận được tiểu thân thể run lên một chút,hắn thấy được trong đáy mắt “hắn” một tia hoảng loạn.
Không kịp nghĩ ngợi,hắn vòng tay qua eo “hắn” lãm “hắn” vào khuôn ngực rắn
chắc của mình,nhún một cái hai người đã ở trên một tàng cây rậm rạp.
Dạ Tuyết bị bất ngờ theo quán tính đưa tay vòng qua hông ôm lấy hắn,hai người cứ như vậy dán vào nhau.
Cảm nhận được hơi thở tràn ngập mùi hoocmon nam tính,nàng ngẩng đầu cuống
quít muốn đẩy hắn tách ra khoảng cách,không ngờ hắn thấy nàng hành động
như vậy sợ nàng té xuống đất, lại nhanh chóng giữ chặt eo nàng,hai người lần nữa dán vào nhau.
Vì bất ngờ bị kéo lại,mũi Dạ Tuyết va vào
khuôn ngực cứng như thép của hắn ăn đau,hô nhỏ một tiếng,như tiếng mèo
rên rỉ tựa như cọng lông cào vào lòng khiến tim hắn có chút ngứa
ngáy.Nàng ngẩng đầu có chút ủy khuất ,có chút lên án nhìn hắn,
“hảo đau,ngươi làm gì a?”
“suỵt,ngươi nếu muốn chúng ta bị phát hiện vậy cứ tiếp tục lên tiếng.”Nói ròi đưa
tay chỉ xuống đám binh lính đang tới gần bên dưới,Dạ Tuyết ngay lập tức
ngậm miệng,Phan Diệp cúi đầu nhìn “hắn” nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay
mình,lại nhìn đôi mắt đen láy linh động, chiếc mũi nhỏ nhắn vì bị va đập có chút đỏ lên nom thật đáng yêu.
Khoan đã,ngừng ,ngừng...đáng yêu????
Bị suy nghĩ của mình dọa lấy,hắn ngây ngẩn cả người..nằm tào,hắn lại thấy
một tên nam nhân lớn lên một bộ dạng tiểu bạch kiểm đáng yêu.Con mẹ
nó,không lẽ lâu rồi không chạm qua nữ nhân nên có chút lệch pha?
Phan Diệp rầu rĩ nghĩ,đúng lúc này,một đám binh lính kéo đến vị trí hai
người vừa mới đứng lục lọi khám xét.Sau khi xác định nhiều lần không có
gì khả nghi mới rời đi,Dạ Tuyết khẩn trương nhìn chằm chằm bên dưới cho
đến lúc tất cả binh lính rời đi mới thở phào nhẹ nhõm
Chợt nhớ nàng đang bị một tên nam nhân xa lạ ôm,mới đẩy hắn một cái.
“Còn ôm đến bao giờ,ngươi thả ta xuống đất”
Người nào đó vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ tận đâu đâu lúc này mới bình
tĩnh định thần trở lại.Nga một tiếng sau đó ôm lấy nàng thả nàng xuống
đất,ngay khi vừa chạm đất hai người ngay lập tức rời đi một khoảng cách.
Dạ Tuyết đánh giá người nam nhân trước mặt.Mày kiếm mắt sáng như hắc
thạch,ba ngàn tóc đen được cố định tỉ mỉ bằng kim quan,mũi cao,môi
mỏng,ngũ quan như một tác phẩm nghệ thuật.Chậc,quả nhiên là mĩ nam nhiều như mây nha.Tuỳ tuỳ tiện tiện đều có thể gặp được một cái chất lượng
thượng phẩm như vậy.
Phan Diệp có chút mất mát,luyến tiếc cảm giác ôm “hắn” nơi tay.Sau đó nhận
thấy tầm mắt của Dạ Tuyết không khỏi lúng túng.Hắn biết mình đẹp (khụ
khụ),nếu “hắn”(DT) là một cái nữ nhân hắn nghĩ hắn sẽ vô cùng hưởng thụ
tầm mắt “háo sắc” “ nóng rực” kia,khả “hắn” (DT) là nam nhân nga.
Khụ Khụ,thế thì tia cảm giác hưng phấn thỏa mãn khi thấy “hắn” nhìn mình “say mê” là cái quỷ gì vậy?Nhất định là hắn nhầm lẫn.
Phan Diệp quan sát cái “tên tiểu bạch kiểm” này,phát hiện tên này lớn lên bộ dạng thật không sai,tuy là có chút lùn,đây là cái gì chiều cao?nam nhân gì mà đứng chỉ tới ngực hắn??
Thứ lỗi,Phan Diệp cảm thấy Dạ Tuyết lùn cũng phải thôi,hắn cao 1m85 mà nàng.....quả thật là đôi đũa lệch không ít nha...
“vừa rồi cảm ơn ngươi đã giúp đỡ nga,tái kiến” Dạ Tuyết hai tay ôm quyền hơi cúi thân người làm một cái động tác của người giang hồ.Sau đó,quay
người bước đi.
Phan Diệp giật mình,vội vàng bước chân đuổi theo,vừa đi vừa hô :
“vị này huynh đệ,thời đại nào mà còn ơn với nghĩa,tiền bạc là chính ,ơn
nghĩa gì,nói sao ta cũng cứu ngươi một lần,không mời được ta một ly rượu sao?”
Dạ Tuyết dưới chân lảo đảo chực té.Cái gì mà tiền bạc là
chính ,ơn nghĩa cái gì???Soái ca,ngươi dám chắc mình không có vấn đề gì
về lối suy nghĩ đi?
Dạ Tuyết quay lại nhìn kẻ đang không ngừng tiến tới gần mình,mở miệng:
“tốt”
Phan Diệp nghe thanh âm trầm trầm lại trong trẻo của nàng có chút thất
thần.Cũng ngây ngô “tốt” một tiếng.Sau đó tựa con chó nhỏ nhanh chóng
theo đuôi Dạ Tuyết.
Phan Diệp không biết rằng hắn đang bước những bước đầu tiên trên con đường theo đuôi truy thê của mình.