Nữ Đặc Công Dị Năng Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 13: Chương 13: Ta có tất cả, chỉ thiếu nàng (H)




Để Tiểu Ly ở lại chỗ của Tuyết Tà tâm. Cô đi theo Hoàng Lam Thần lên phòng viện trưởng. Trong phòng là một nam nhân mặc blouse trắng, gương mặt góc cạnh như điêu khắc, đeo một cặp kính trắng che đi đôi mắt hổ phách sắc bén đang chăm chăm nhìn cô không chớp mắt. Trong phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau không chớp một cái. Tuyết tà Băng nhìn nam nhân trước mắt, thật quen thuộc. Bất chợt một câu nói vang lên trong đầu cô:

“ Ta có tất cả, chỉ thiếu nàng.”

.

.

.

Hoàng Lam Thiên không thể tin vào mắt mình. Đó là Băng nhi, nữ nhân hắn tìm kiếm suốt vạn năm qua, vì được gặp nàng mà hắn không ngại gian khổ, xuống trần đầu thai chuyển thế. Thống khổ suốt bảy kiếm, bảy kiếp cô đơn nhung nhớ, nữ nhân hắn yêu đến tận xương tủy đang đứng trước mặt hắn. Vạn năm trước, nàng rụt rè nhút nhát, ôn nhu dịu dàng lại thanh u như nguyệt. Một vạn năm sau, nàng như lột xác thành người mới, bớt đi vẻ rụt rè nhút nhát thay vào đó là sự tự tin lãnh ngạo như nữ vương bễ nghễ chúng sinh lại thêm phần mị hoặc quyến rũ.

Hắn biết rằng nàng không chỉ thuộc về mình hắn, mà còn thuộc về nhiều người khác nhưng hắn cam chịu, cam chịu chia sẻ nàng cho họ, vì được ở cạnh nàng. Một vạn năm trước đã vậy, một vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi. Nhưng có vẻ hắn được lợi nhất thì phải, theo hắn được biết thì kiếp này chỉ có mình hắn có được kí ức của vạn năm trước. Hắc hắc, phải tranh thủ thời gian mới được.

Nghĩ là làm, Hoàng Lam Thiên bước đến trước mặt cô, vươn tay ôm chặt cô vào lòng. Chưa kịp để Tuyết Tà Băng định thần, hắn đã dán môi bạc của mình lên đôi môi hồng mê người của cô. Thừa lúc cô không chú ý, hắn đưa lưỡi vào khoang miệng cô khuấy đảo, dụ dỗ chiếc lưỡi thơm tho của cô cùng chơi đùa.

Tuyết Tà Băng trợn mắt nhìn người đàn ông trước mắt này. Phải công nhận, hắn thật đẹp trai nha. Đúng là nam chủ có khác. Nhưng đó không phải vấn đề chính, vấn đề chính là hắn đang hôn cô. Trái tim gia tăng tốc độ, mặt cô cũng nóng lên, lí trí muốn đẩy hắn ra nhưng bàn tay lại không nghe lời chủ nhân mà vòng lên trên cổ hắn, đưa lưỡi ra quấn quýt cùng lưỡi của hắn. Mở đường cho hắn công thành đoạt đất.

Hoàng Lam Thiên thấy cô đáp lại thì vô cùng hài lòng, chiếc lỡi càng thêm càn rõ mà dò từng ngóc nghách trong khoang miệng, hút sạch mật ngọt của cô. Bàn tay không an phận mà di chuyển xuống dưới cởi áo khoác da của cô, rồi đưa tay xoa bóp đôi gò bồng đào qua lớp áo.

Ngực truyền đến khoái cảm xa lạ làm Tuyết Tà Băng không khỏi rên khẽ một tiếng, tiếng rên như muỗi kêu này lại làm cho Hoàng Lam Thiên càng thêm hưng phấn. Nhận thấy cô mặt cô đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hắn mới lưu luyến rời môi cô để lại hàng chỉ bạc dâm mĩ.

Mà Tuyết Tà Băng đã sớm bị hôn đến choáng váng, nửa muốn đẩy hắn ra, nửa lại không nên cuối cùng cô quyết định mặc hắn thích làm gì thì làm.

Hắn dần dần di chuyển xuống cổ trắng nõn của cô, bạc môi không ngừng liếm mút trên cổ bạch ngọc để lại những dấu hôn ngân vô cùng nổi bật trên da thị trắng nõn. Sau khi để lại dấu hôn ngân trên chiếc cổ bạch ngọc của cô, môi hắn di chuyển xuống xương quai xanh xinh xắn rồi bất ngờ cắn mạnh một cái.

“ A...” Bất ngờ bị cắn, Tuyết Tà Băng không khỏi rên rĩ một tiếng. Hoàng Lam Thiên nghe tiếng rên của cô, nhếch mép tà mị cười một tiếng ( có mà đểu cáng thì có ), tiếp tục công việc còn dang dở.

Tuyết Tà Băng xụi lơ dựa vào cánh cửa, Hoàng Lam Thiên nhanh chóng bế cô sang phòng nghỉ của viện trưởng bên cạnh. May mà hắn có xay một phòng nghỉ để nghỉ lại lúc đêm khuya nên giờ mới có chỗ là “ làm việc “.

Đặt cô lên chiếc giường Kingsize mềm mại. Giờ trên người cô chỉ còn lại chiếc áo ngực và chiếc quần lót ren đen. Hoàng Lam Thiên cởi bỏ hai chướng ngại vật cuối cùng, bây giờ thì cô hoàn toàn trần như nhộng trước mắt hắn.

Cô thật đẹp. Dáng nguời chuẩn không cần chỉnh, bộ ngực sữa tròn đầy đặn, đỉnh hồng mai hồng nhạt quyến rũ mê người. Eo thon nhỏ gọn, da trắng hồng, trơn mịn như ngọc còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Vùng thần bí trơn bóng không có một sợi lông, cánh hoa khép lại còn chảy ra mật dịch trong suốt. Quả là vưu vật.

Hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy một đỉnh hồng mai không ngừng mút liếm, thỉnh thoảng lại dùng răng nhay nhay. Khỏa ngực bên kia cũng bị bàn tay của hắn chà đạp, tạo thành các hình dạng khác nhau.

“ Ân,...đừng....dừng lại...a~.” Bị kích thích như vậy, Tuyết Tà Băng mới trải qua lần đầu tiên sao có thể chịu được. Mở miệng kháng nghị nhưng vào trong tai Hoàng Lam Thiên lại như một liều thuốc kích thích khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Sau khi đùa nghịch bầu ngực sữa, làm hai khỏa hồng anh đẫm sương đứng thẳng. Hoàng Lam Thiên vô cùng hài lòng di chuyển xuống bụng bằng phẳng của cô, bạc môi liếm xung quanh cái rốn xinh xắn của cô cho đến khi nó ướt đẫm mới buông tha.

Dời trận địa xuống vùng thần bí của cô, hai tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra làm cảnh xuân lộ hết trước mắt hắn. Tuyết Tà Băng hoảng hốt muốn khép chân lại thì bị Hoàng Lam Thiên ngăn cản.

“ Đừng che, để anh nhìn. Em đẹp lắm.”

Câu nói của hắn làm mặt cô xoạt một cái đỏ bừng.

“ Ngươi hỗn đản, tránh ra.” Tuyệt Tà Băng thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ một tiếng.

“ Ha ha...”

Hoàng Lam Thiên cúi đầu xuống vùng thần bí của cô, đưa lưỡi liếm hết mật hoa mà tiểu huyệt tiết ra ngoài.

“ A, đừng...liếm...chỗ đó...ân~.”

“ Bảo bối, rõ ràng là em rất thích nha. Em xem, tiểu huyệt chảy nhiều nước như vậy nha.” Nói xong còn đưa đầu cô nên, ép nhìn xuống hoa huyết đang tiết mật dịch.

“ Đừng...nói nữa...”

Hoàng Lam Thiên ngẩng đầu lên, đưa một bàn tay vuốt ve hoa huyệt rồi bất ngờ đưa một ngón tay vào bắt đầu luật động.

“ A.” Tuyết Tà Băng la một tiếng vui thích. Nghe vậy, hắn càng thêm hưng phấn, mà luận động nhanh hơn rồi cho thêm ngón thứ hai thứ ba vào.

“ Ân, thật thích...”

“ Nhanh nữa, a...”

“ Ân, khó chịu..a”

Hắn bất ngờ dừng động tác gia hợp bằng ngón tay khiến Tuyết Tà Băng vặn vẹo khó chịu.

“ Thiên, thật khó chịu...cho ta.”

“ Bảo bối, em muốn tôi cho em cái gì a~.”

Muốn gì? Muốn gì a?

“ Muốn lấp đầy a~.” Tuyết Tà Băng cảm thấy hoa huyệt rất khó chịu, nhưng cô không biết là cô muốn gì a. Cô cảm thấy bên dưới trống rỗng, muốn lấp đầy a.

“ Bảo bối, như ý em.” Hoàng Lam Thiên ma mị cười, nhanh chóng thoát y phục trên cơ thể để lộ cơ thể trắng nõn săn chắc và dương mật thô to xanh tím đang diễu võ dương oai. Hắn nhanh chóng đè lên người cô, đưa dương vật thô to đến trước huyệt đạo thần bí rồi mạnh mẽ đi vào, phá vỡ lớp màng mỏng.

“ A, đau quá, đi ra...” Đau đớn như xé rách ở dưới thân làm Tuyết Tà Băng rơi nước mắt. Cô biết lần đầu tiên sẽ rất đau nhưng không ngờ lại đau tới mức này...

“ Ngoan, chỉ một lát nữa sẽ hết đau.” Thấy cô rơi nước mắt, hắn vô cùng đau lòng nhưng khó khăn lắm hắn mới có thể vào. Làm gì có chuyện nói ra là ra được. Hắn ngậm lấy đỉnh hồng anh của cô, liếm mút, cắn nhẹ. Một tay xoa nắn khỏa ngực còn lại nhằm dời sự chú ý của cô.

Và hắn đã thành công. Hoa huyệt từ đau đớn hóa thành khó chịu. Tuyết Tà Băng vặn vẹo thân mình, muốn hắn nhanh động một chút.

Thấy cô đã tiếp nhận hắn, Hoàng Lam thiên thở phào một hơi. Bên dưới bắt đầu luật động. Đầu tiên là ôn nhu dịu dàng sau đó là cuồng dã luật động làm cô rên rĩ không ngừng. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, côn thịt mỗi lần ra vào đều mang theo ái dịch trong suốt kèm theo tia máu chứng tỏ cô là của hắn. Hung hăng thúc mạnh một cái vào điểm G của cô, Tuyết Tà Băng rên lớn đầy vui sướng.

Khoái cảm vừa xa lạ vừa quen thộc này làm cô muốn đắm chìm, nhưng cô lại không ghét cảm giác này mà còn có phần thích nó.

“ Băng nhi, gọi tên tôi.” Hoàng Lam Thiên vừa động vừa vuốt ve gương mặt đỏ bừng vì tình dục của cô.

“ Hoàng, ...Thiên Hoàng, nhanh nữa, ân...” Không biết vì sao, cái tên này lại hiện nên trong đầu cô. Lí trí bị dục vọng chiếm đoạt, cô vô thức thôt lên cái tên này.

“ Được, như em muốn.” Hoàng Thiên Lam kinh hỉ, cô vẫn còn nhớ tên của hắn. Đúng, đây là tên của hắn vạn năm trước. Hài lòng với câu nói của cô, hắn càng thêm mạnh mẽ va chạm, mỗi lần tưởng như đều vào sâu trong tử cung cô.

“ Ân. Thật sướng...”

Mạnh mẽ đâm thêm vài lần nữa, Hoàng Lam Thiên bắn hết tinh hoa nóng bỏng của mình vào cơ thể cô.

Tuyết Tà Băng xụi lơ nằm trên giường, nhắm mắt muốn ngủ. Nhưng Hoàng Lam Thiên dễ dàng tha cho cô vậy sao.

Đáp án tất nhiên là không.

Hắn xoay người cô lại, để cô quỳ xuống giường. Hung hăng vào từ đằng sau.

“ A...” Bị tập tập kích bất ngờ, Tuyết Tà Băng la lên một tiếng. Tư thế này làm cô đau đớn nhưng khoái cảm đánh úp lại càng nhiều.

“ Ân, nhanh nữa...”

“ Thích không bảo bối~”

“ Thích, a~”

“ Hoàng, thật dễ chịu, ân thật sướng.”

Hung hăng đâm mạnh vào điểm G, làm cô rên rỉ vui thích không ngừng. Mạnh mẽ chạy nước rút trong cơ thể cô thêm trăm hiệp. Hắn đâm sâu vào cửa tử cung của cô, phóng thích tinh hoa của mình vào cơ thể cô.

Luyến tiếc rút ra khỏi thân thể cô nhìn đồng hồ cũng đã 5 rưỡi. Hoàng Lam thiên ra khỏi phòng, từ trong túi xách của cô lấy ra điện thoại, nhắn tin giả cho Tiểu Vũ.

“ Tớ có việc gấp, hai người về trước đi.”

Vì không biết nhiều lắm về cuộc sống của cô nên hắn hiển nhiên không biết sự có mặt của Tiểu Ly.

Hắn cũng chẳng có thời gia nghĩ nhiều như vậy. Đi vào phòng, đóng cửa vào. Hắn quyết định ăn cô thêm vài lần nữa.

Hoàng Lam Thiên tinh lực thật dồi dào, đúng là nam chính có khác nha.

Nhất thời, trong phòng tình ý triền miên, cảnh xuân vô hạn. Chậc chậc, thời gian còn dài a~.

Bên trong phòng hai người tiếp tục “ bồi dưỡng tình cảm “. Bên ngoài phòng, ở một góc tối mà camera không quay được, có một nam nhân đang đứng đó. Do quá tối nên không thể nhìn rõ ngũ quan của hắn nhưng chắc chắn đó là một mĩ nam nha. Đôi mắt tím thần bí của hắn hằn đầy tia máu. Trong đôi mắt hiện rõ sự đau đớn và phẫn nộ. Bàn tay nắm chặt đến khi móng tay đâm vào da thịt cũng không nhíu mày một cái. Đơn giản vì nỗi đau da thịt không thể sánh bằng nỗi đau và sự phẫn nộ trong lòng hắn lúc này.

Đứng đó một lúc, nam nhân xoay người rời đi. Hai người trong phòng vẫn XXOO nên không biết sự xuất hiện của nam nhân mắt tím này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.