Ở một nơi nào đó dưới lòng đất
“ Đã tìm được 'họ' chưa...?” Một giọng nói vang lên. Giọng nói khàn khàn cứng ngắc chứng tỏ người này đã lâu không nói chuyện, từ xa chỉ thấy một mảng sương mu mờ ảo. Đến gần mới thấy rõ, đó là một ông lão. Do ông ta quay lưng lại nên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc thả xõa và bóng lưng bạch y thanh nhã như tiên nhân.
“ Thưa trưởng lão, Thanh La hôm qua xem tinh tượng đã tìm được những người trong lời tiên tri nhưng do những ngôi sao đó quá mờ nên chưa thể xác định chính xác được 'họ'. Chắc khoảng một thời gian nữa mới có thể xác định được thân phận của 'họ'.” Một hắc y nhân vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng lão giả, cung kính nói. Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm, mang theo sát khí nhàn nhạt nhưng lại vô cùng cung kính cúi người bẩm báo với lão giả...
“ Còn Mặc Huyền tiểu tử thì sao.”
“ Thưa trưởng lão, Mặc Huyền thiếu chủ đang ở nước M, chính xác ở đâu thì thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ có nghe qua rằng Mặc Huyền thiếu chủ đã nhận một nữ nhân làm chủ và đang sống ở cùng người đó.” Khi nói đến người tên Mặc Huyền thì lông mi hắc y nhân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy giọng nói lạnh như băng khi nãy đã nhu hòa không ít.
“ Bên Mặc gia thì sao. Đã tìm thấy 'thứ đó' chưa.” Lão giả vân đạm phong khinh hỏi nhưng không khó để nhận ra lời nói của lão giả đã ngưng trọng hơn rất nhiều, cho thấy Mặc gia này gây nên không ít phiền phức cho họ. Và 'thứ đó' trong lời nói của lão giả rất quan trọng.
“ Mặc gia bề ngoài án binh bất động nhưng bên trong vẫn đang không ngừng tìm kiếm 'những người trong lời tiên tri' và thu thập vũ khí. Chắc rằng sau khi ta tìm được 'họ' thì sẽ không do dự gây chiến với chúng ta để cướp người. Còn 'thứ đó' đây thưa trưởng lão.” Hắc y nhân lạnh lùng nói, khi nói đến hai từ “ mặc gia “ thì xung quanh hắn đã lạnh lại càng lạnh, sát khí nhàn nhạt khi nãy có dấu hiệu sắp bộc phát nhưng rất nhanh hắn lại ổn định lại suy nghĩ, khom người đưa một cái hộp gỗ cho lão giả.
“ Có tin mới ngay lập tức báo lại với ta” Lão giả động ý niệm, chiếc hộp ngay lập tức bay đến trên tay lão. Sau khi lấy được cái hộp, lão giả lạnh nhạt đuổi người, trong giọng nói còn ẩn ẩn sự kích động không thể kiềm chế.
“ Vâng thưa trưởng lão.” Hắc y nhân biến mất ngay lập tức, nếu không phải trên tay lão giả còn hộp gỗ thì rất có thể mọi người còn cho rằng hắc y nhân khi nãy chỉ là một giấc mơ.
Hình ảnh lão giả cũng dần dần mờ nhạt, trước khi biến mất hoàn toàn vẫn còn truyền đến một câu nói đầy ẩn ý:
“ Lôi Thần đại nhân, thuộc hạ sắp hoàn thành tâm nguyện của người rồi...”
_________phân cách tuyến__________
“ Bíp bíp...” (khụ khụ, ta k biết tả tiếng còi ô tô như thế nào nên ta viết bừa nha >.<)
“ Cái định mệnh, tắc đường ghê thế không biết nữa.” bây giờ đã là 30' sau khi gặp nam chủ ' giả ôn nhu' Lam nhược Hải. Và người vừa phát điên kia chính là Thanh Vũ đồng học của chúng ta.
Chuyện là sau khi đăng kí học tại trường Đại học Royal, hai người định đến bệnh viện Z để thăm nữ phụ cá tính Tuyết Tà tâm, nhưng lại gặp phải tắc đường nên Thiên Thanh Vũ tức giận bấm còi loạn còn không ngừng văng tục. Lời nói không mấy lịch sự đó đã đánh lát bét cái hình tượng Thiên gia tiểu thư ôn nhu dịu dàng như thủy rồi. Nếu những hạ nhân trong Thiên gia mà nhìn thấy cái cảnh này chắc chắc sẽ không chút do dự nói: “Đây không phải tiểu thư chúng tôi, chắc chắn là hàng giả rồi.”
“ Bấm còi loạn cũng không làm đường thoáng hơn một chút đâu, còn nữa, nãy giờ cậu chửi câu này 7 lần rồi đây, nhức hết cả đầu.'' Tuyết tà Băng đang ngồi nhai gói snack bí đỏ, nghe bài Blue của Bigbang cũng nhịn không được con bạn thân đang đến giờ phát điên này, khó chịu nói. Khả năng chịu đựng của cô thật trâu bò mà, có thể chịu đựng được con nhỏ dở hơi này phát điên nãy giờ.
“ Bình tĩnh cái mặt cậu ý, bọn mình chờ ở đây 30' rồi đấy. Ôi, mình có nên bảo gia gia xây đường hầm riêng cho đỡ tắc đường không nhỉ. Ừm, ý kiến hay. Chậc chậc, giờ mình mới phát hiện mình thật là thông minh mà, hắc hắc. À không đúng, mình thông minh từ lúc mới sinh rồi, háháháhá...” Bạn học nào đó lại tiếp tục tự kỉ khen chính mình và không ngừng cười man rợ. Điệu cười khiến quỷ khóc thần sầu, người nghe người ngất vật nghe vật xỉu, cuồng phong nổi lên, bão táp cuồn cuộn, đến mức khủng long đã tuyệt chủng cũng muốn hồi sinh để một cước đạp chết người đang không ngừng YY này. Vâng, có thể thấy, điệu cười này có sức công phá kinh khủng đến mức nào
Mà “nạn nhân” bị tra tấn lỗ tai bằng cái điệu cười làm cho người ta mao cốt tủng thiên này không ai khác chính là nữ chính của chúng ta. Tuyết Tà Băng mặt càng ngày càng đen, hắc tuyến càng ngày càng nhiều, đưa tay đặt nên trán không tiếng động thở dài một hơi. Tuyết Tà Băng cảm thấy rất rối rắm, tại sao cô lại kết bạn với một đứa dở hơi như vậy chứ. Chẳng lẽ khi đó cô bị động kinh hay sao, ài cô thật hối hận khi làm bạn thân với con nhỏ này nha.
“ Hết tắc đường rồi kìa, có đi không” Tuyết Tà Băng nghiến răng nghiến lợi nói. Nội tâm không ngừng tự nhủ ba trăm sáu mươi lần “ Thật bình tĩnh “. Nếu không cô chắc chắn sẽ không kiểm soát được bản thân mà đánh chết đứa tự kỉ đang ngồi bên cạnh mình. Tuyết Tà Băng lại lần nữa cảm khái khả năng chịu đựng trâu bò của bản thân.
( Icy: Tự kỉ có khác gì nhau đâu, đúng là vật họp theo loài mà...=_=” *nói thầm*
Tuyết Tà Băng: Hửm? *ánh mắt tràn ngập sát khí*
Thiên Thành Vũ: Nghĩa mẫu, người vừa nói gì vậy, nói to to chút cho con nghe với nha *rút súng đeo bên hông, cười dịu dàng*
Icy: Hả, gì cơ, nói gì cơ, ta có nói gì đâu *giả ngu, âm thầm lau mồ hôi lạnh*)
____________
Và sau một khoảng thời gian 'vật lộn' với tắc đường, Tuyết Tà Băng và Thiên Thanh Vũ đã đến được bệnh viện Z tại thủ đô Kara nước M.
“ Cậu có biết nữ phụ Tuyết Tà Tâm ở phòng nào không vậy?” Thiên Thanh Vũ hớn hở hỏi. Cô nghe nói nữ phụ Tuyết Tà Tâm tomboy có tính cách giống như Tâm tỷ (ý chỉ Băng Tuyết Tâm), liệu Tuyết Tà Tâm có phải là...hắc hắc, chắc không có khả năng đâu nhỉ.
Và sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của Thiên Thanh Vũ là hoàn toàn chính xác.
“ Không.” Tuyết Tà Băng không liên quan trả lời.
“ Sặc...” Thiên Thành vũ sặc nước miếng của chính mình. Haizzz, sao lúc đội trưởng kính yêu của cô khi làm nhiệm vụ lạnh lùng sắc bén bao nhiêu thì đời sống bình thường lại ngốc nghếch bấy nhiêu nhỉ...
“ Khụ khụ, tớ đi hỏi phòng.” Thiên Thanh Vũ dở khóc dở cười, cuối cùng quyết định bỏ chạy khỏi con người ngốc ngếch này...Vừa chạy còn không ngừng mặc niệm, cô không quen biết người này, Lôi Tà Băng cô biết rất sắc sảo quyến rũ, còn người này chắc là tính cách của Tuyết Tà Băng. ( Icy: ý của tiểu Vũ là linh hồn của Lôi Tà Băng sau khi nhập vào Tuyết Tà Băng đã bị lây một ít tính cách của Tuyết Tà Băng nguyên chủ...)
Một lúc sau, Thiên Thanh Vũ trở lại...
“ Phòng Vip số 1 tầng 5.”
Cả hai lên phòng của Tuyết Tà Tâm...
“ Cốc cốc.” Tiếng gõ của phòng vang lên.
“ Vào đi.” Một giọng nói nữ khàn khàn vang lên.
Cạch...
Và...
“ Tâm tỷ..”
“ Tà Băng, Tiểu Vũ...”
Ba giọng nói, à, chính xác là giọng hét vang lên đồng thanh.
_________________
Hô hô, hôm nay ta khá là rảnh rỗi nên viết chương này, các nàng đoán
“ Những người trong lời tiên tri” là những ai và Mặc Huyền giữ vai trò gì trong truyện...
Nếu đoán thì chủ nhật có chương mới, khoảng từ 1000 đến 2000 chữ.
Ta nghĩ nếu nữ chính quá lạnh lùng sắc sảo thì sẽ rất nhàm chán nên thỉnh thoảng ta sẽ để Tiểu Tà Băng ngốc nghếch một chút nhé. Cứ tạm thời cho là bị lây tính cách từ nguyên chủ đi.
Thân!!!