Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 248: Chương 248: Chương 348




Edit: Ngọc

Beta: Oanh

Hơn nữa Diệp Thiều Hoa hiện tại chỉ mới 18 tuổi.

Chỉ cần có cô, nhất định nhà họ Diệp có thể trở nên hưng thịnh.

Diệp Minh nghĩ đến những thứ này, kích động không thôi, đầu ngón tay cũng run rẩy.

Vân phu nhân nhìn hắn ta một cái, không khỏi lắc đầu.

Đám người nhà họ Diệp rời khỏi đại viện quân đội, Vân phu nhân cảm thán một tiếng, “Diệp Minh đúng là không phải thứ tốt, cũng không biết những năm qua Thiều Hoa sống như thế nào.”

Quả thật là có mẹ kế thì sẽ có cha ghẻ.

“Tôi đã sớm nói rồi, đứa nhỏ này có bí mật.” Dù Vân tiên sinh kiến thức rộng rãi, cũng bị một màn kia làm cho kinh động, “Thật đúng là không ít.”

Hắn nghĩ tới bộ chén trà ở nhà họ Diệp.

Trước đó đã cảm thấy không phải đồ tầm thường, hiện tại xem ra là vậy thật.

Diệp Thiều Hoa nhất định sẽ không cầm thứ rác rưởi tặng cho Diệp lão gia tử.

“Ánh mắt của con rất tốt.” Vân tiên sinh nghĩ, vỗ vỗ bả vai con trai mình, “Chuyện chúng ta nên làm đều đã làm xong, còn lại đều dựa vào con, cha mẹ luôn ủng hộ.”. truyện xuyên nhanh

Vân Tiêu liếc bọn họ, không nói lời nào.

Bên này, ngồi xuống vào ô tô của nhà họ Diệp, Diệp Minh mở miệng đầu tiên, “Thiều Hoa, vừa rồi là ba hiểu lầm con, không nên nghi ngờ con, về sau ba tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Diệp Thiều Hoa trầm mặc, không để ý tới câu xin lỗi này.

Mấy cuộc điện thoại lúc trước của người ba thân yêu này, cô vẫn nhớ rất rõ.

Nói thật, nếu hôm nay người nói lời này là Diệp Như Tuyết, Diệp Minh chắc chắn sẽ không hoài nghi.

Dù sao hắn thậm chí còn không nhớ rõ sinh nhật con gái ruột của mình, nhưng lại nhớ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho con gái riêng của mình.

Thấy Diệp Thiều Hoa không để ý tới hắn, Diệp Minh không khỏi hỏi: “Thiều Hoa, con bán bài luận văn? Bán rồi vậy tiền đâu?”

“Không bán.” Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt trả lời một câu.

“Làm sao có thể?” Từ Bội Bội lúc đầu không có mặt mũi mở miệng, nghe thấy Diệp Thiều Hoa câu nói này, bà ta nhịn không được giễu cợt một câu, “50 triệu đấy cả đời này con cũng chưa từng thấy qua đâu, sao có thể không bán, nói đến cùng con căn bản không muốn để chúng ta biết rõ.”

“Câm mồm!” Ông Diệp từ nhà họ Vân đi ra, gương mặt lạnh lùng.

Bây giờ nghe thấy hai người ép hỏi, ông nói thẳng: “Con bé nói không bán là không bán, tôi nhìn con bé lớn lên, nó nói dối hay không tôi còn không biết? Nếu con bé nói bán thì sao? Liên quan gì đến hai người không?”

“Hai người còn muốn hỏi nữa không? Ngại hôm nay không đủ mất mặt hay sao? Diệp Minh, anh xem lại bản thân mình đi, có xứng đáng với tư cách một người cha không? Còn có mặt mũi nói anh dạy dỗ Thiều Hoa thế nào, tôi nhục thay anh đấy.”

Diệp Minh cho đến bây giờ vẫn sợ hãi vì lão gia tử đã từng đi lính.

Bị lão gia tử dạy dỗ, dọc theo con đường về nhà không nói thêm câu nào.

Thời điểm trở về, Diệp Như Tuyết và Diệp Duệ đều ngồi trong đại sảnh, chưa lên lầu nghỉ ngơi.

“Ông, mọi người lần này đến nhà họ Vân làm gì vậy?” Diệp Duệ vừa nghe Diệp Như Tuyết nói về địa vị của nhà họ Vân ở thành phố B, không nhịn được hỏi một câu.

Cậu ta và Diệp Minh không giống nhau, ước mơ từ bé muốn gia nhập đội lính đặc chủng.

Ông mặc kệ cậu ta tự đi lên bằng chính sức lực của mình, Diệp Duệ cũng rất cố gắng, nhưng ở quân đội không phải ai lợi hại cũng có thể trèo lên được.

Nếu ông Diệp không cho cậu ta cơ hội, cậu ta tự mình tìm người.

Nhà họ Vân chính là một điểm đột phá.

“Lúc đầu tôi cũng định nói.” Ông Diệp sắc mặt lúc đầu không tốt lắm, nói đến chuyện này, sắc mặt lại tốt thêm vài phần, “Nhà họ Vân cảm thấy Thiều Hoa rất tốt, hôm nay mới để hai đứa bé gặp mặt, nhìn biểu hiện của nhà họ Vân bên kia, đối với Thiều Hoa rất hài lòng.”

Câu nói này vừa nói ra, Từ Bội Bội khựng lại, mà Diệp Như Tuyết xém chút mở miệng chất vấn.

Nhìn thấy bộ dạng của hai người Diệp Như Tuyết, đáy lòng ông Diệp cười lạnh một tiếng, “Còn lại là phần của hai người trẻ tuổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.