Nữ Đế Đại Nghiệp

Chương 26: Chương 26: Cáo trạng




Mấy công tử bột ở thành Biện Kinh này chắc chẳng ngờ đến, tiểu công tử Tạ gia này tuổi tác thì nhỏ, nhưng gan thì lớn... lại dám làm loạn ngay tại nơi toàn quan to quyền quý Biện Kinh.

Ngay từ khi Tạ Vân Sơ gõ cửa Vĩnh Thọ Bác Tước phủ đòi của hồi môn của a tỷ, mấy quyền quý ở ngõ Song Kiệt đã lần lượt có được tin tức từ chỗ mấy nô bộc đi xem náo nhiệt.

Một số quan lại quyền quý từng qua lại với Tô gia, vừa nói kháy vừa bảo trướng phòng nhà mình tra danh sách lễ vật.

Dặn dò nô bộc tìm hết những lễ vật mà Tô gia từng tặng, nếu đã tặng người khác rồi thì tìm một cái khác tương tự... nhưng cũng phải quý giá, để lỡ tiểu công tử Tạ gia đến nhà đòi, họ không lấy ra được, họ cũng không phải Tô gia, không thể mất mặt được.

Ước chừng quan lại quyền quý ngõ Song Kiệt đã chuẩn bị xong, bị hộ vệ Tạ gia gõ cửa cũng không hoảng sợ...

Đều là các công tử, lang quân mấy vãn bối của các nhà ra mặt, nếu trong nhà không có vãn bối thì để quản gia ra mặt, hoàn trả lại đồ vật mà Tô Minh Hàng đã tặng cho nhà họ, nếu không còn thì đưa thứ tương đương.

Tạ Vân Sơ vẫn như trước, chỉ cần đồ nhà mình rồi cảm tạ rời đi.

Cho đến khi nhà Ngưu Ngự sử bị gõ cửa, Ngưu Ngự sử vẫn đang ngồi ngâm chân trong lòng khó hiểu...

Từ khi đích nữ của Trần Quận Tạ thị gả vào Tô gia đã hơn ba năm, Ngưu gia bọn họ cũng chẳng tổ chức yến tiệc gì, Ngưu Ngự sử chỉ tổ chức sinh thần, nhưng Ngưu phủ bọn họ... cũng không thu lễ vật gì của Tô gia, tiểu công tử Tạ gia này chạy đến phủ ông làm gì.

“Phụ thân, hay là con trai đi giải thích với tiểu công tử?” Trưởng tử của Ngưu Ngự sử hỏi cha.

Ngưu Ngự sử suy nghĩ, lấy khăn lau chân từ tay tỳ nữ lau chân: “Ta đoán tiểu công tử Tạ gia đến đây không phải đòi của hồi môn cho a tỷ, là có chuyện muốn nói! Con ra... mời người ta vào đi!”

“Vâng!” Trưởng tử của Ngưu Ngự sử lên tiếng đáp lời, tự mình ra mời Tạ Vân Sơ vào phủ.

Vì để làm lớn chuyện này lên, đi qua biết bao nhà nhưng Tạ Lục Lang không vào trong mà chỉ đứng ngoài cùng bách tính vây xem, thế mà lại đi vào trong Ngự sử phủ.

Lần này không nói đám thiếu gia công tử mà ngay cả bách tính đi theo cũng vỡ lẽ...

“Tiểu công tử Tạ gia này vào Ngự sử phủ... chắc là đi cáo trạng!”

“Chuyện này Ngự sử cũng quản à?”

“Loại chuyện cậy thế ức hiếp người này... chỉ cần không gây họa đến mạng người, ngươi cáo trạng với quan phủ chưa chắc có người quản, nhưng đi cáo trạng với Ngự sử thì chắc chắn có người quản!” Có một công tử cười nói, “ Bác Tước phủ ỷ có thế lực Đại hoàng tử lăng nhục phần tử tri thức, Ngưu Ngự sử cũng xuất thân là phần tử tri thức, cực kỳ ghét những kẻ cậy quyền cậy mạnh bắt nạt yếu!”

Đúng như vị công tử kia nói, sau khi Tạ Vân Sơ vào phủ cũng nói như thế với Ngưu Ngự sử.

Nhìn Ngưu Ngự sử tóc đã có chút hoa râm, Tạ Vân Sơ cực kỳ cung kính, thành khẩn nói: “Tiểu tử bạo gan, thật sự không thể trơ mắt nhìn a tỷ suýt nữa bị người hại chết, tổ phụ bị chọc tức đến thổ huyết, mẫu thân cũng ngày nào lấy nước mắt rửa mặt. Tổ phụ muốn giữ lại thể diện cho hai nhà, nhịn một cục tức đến Biện Kinh, chỉ hy vọng dưới chân thiên tử, Tô Minh Hàng sẽ có chút kiêng dè, có thể thoải mái đưa thư hòa ly, từ đó hai nhà cũng không qua lại nữa! Nhưng Bác Tước phu nhân của Tô phủ lại đổi trắng thành đen, chọc tức tổ phụ ta còn chưa nói, còn phái người ra ngoài tung tin đồn, dùng bạc mua chuộc mấy kẻ thấy tiền là hoa mắt, để chúng ra ngoài tung tin a tỷ vụng trộm! May là phụ thân ta đã sớm đề phòng... cho người để mắt đến Bác Tước phủ, nếu không... nữ quyến Tạ phủ ta đều phải chết!”

Nói xong, Tạ Vân Sơ đứng dậy, vén áo ngoài quỳ lạy Ngưu Ngự sử: “Tiểu tử tuy còn nhỏ nhưng cũng là con cháu Tạ gia, Tô gia lăng nhục Tạ gia đến mức này, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Cho dù liều mạng, ta cũng phải đòi lại công bằng cho Tạ gia! Không thấy trời trong gương sáng tuyệt không dừng lại!”

“Bây giờ người Tô gia phái ra ngoài dùng bạc mua chuộc người tung tin đồn đã bị người Tạ gia ta bắt được! Nhóm người mà Tô gia phái ra ngoài lúc đầu tung tin đã bị ta đưa đến Tô gia để đối chất, Tô Minh Hàng liền tìm biểu huynh đến ở đội tuần tra kinh thành đến để đòi người, nếu không phải ta coi như biết rõ chức trách của các bộ, chức vị ở kinh thành thì sợ là nhân chứng đã bị biểu huynh của hắn đưa đi mất rồi!”

“Những kẻ mà Tô gia phái đi vu oan cho a tỷ ta cũng đã bị đưa đến nha môn! Tiểu tử có danh sách của hồi môn của a tỷ và sổ sách tự tay Tô Minh Hàng ghi chép, bên trong được Tô Minh Hàng ghi chép đầy đủ tặng ai tặng để làm gì, còn ghi vì sao Tô Minh Hàng lại tặng lễ!”

“Tô Minh Hàng trộm của hồi môn của a tỷ, a tỷ từng phát hiện rồi báo quan, sau khi làm lớn chuyện lên, Tô Minh Hàng mới thừa nhận là hắn trộm, cầu xin trưởng tỷ rút đơn báo án, phủ nha có ghi chép lại có thể điều tra được! Đủ để chứng minh a tỷ không hề tự nguyện đưa đồ cưới cho Tô Minh Hàng!”

Tạ Vân Sơ đưa sổ sách cho Ngưu Ngự sử quỳ xuống: “Tiểu tử nông cạn, cố ý... đến tìm Ngự sử, cầu Ngự sử chủ trì công đạo cho a tỷ! Ngự sử có thể phái người đi điều tra, tiểu tử không dám nói dối nửa lời!”

Ngưu Ngự sử cầm lấy sổ sách nhìn tiểu công tử đang quỳ bên dưới, chầm chậm nói: “Đại bá ngươi là Lễ bộ thị lang, bản thân Tạ đại nhân cũng có quyền thượng tấu, vì sao tiểu công tử lại đến cầu bản quan?”

“Mặc dù là chuyện xấu trong nhà, tiểu tử cũng không dám lừa dối đại nhân!” Tạ Vân Sơ ngước mắt lên nhìn Ngự sử, ánh mắt sáng rực, “a tỷ gả vào Biện Kinh nhiều năm như thế, a tỷ bị Tô Minh Hàng đánh không phải lần một lần hai! Các quý nhân ở kinh thành chắc chắn cũng đã từng nghe qua nhưng Đại bá lại chưa từng ra mặt vì a tỷ. Ma ma bên cạnh a tỷ đã từng đi cầu Đại bá mẫu không chỉ một lần, nhưng Đại bá mẫu lại nói cái gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa! Đại bá là Lễ bộ thị lang, nhưng chưa từng một lần... cho dù ra mặt thay a tỷ một lần, Tô gia nào dám lăng nhục a tỷ như thế, đánh a tỷ đến sảy thai, suýt chút nữa táng mạng ở Tô gia! Vì thế ta tình nguyện dùng mạng mình để đổi lấy công đạo, cũng không muốn dựa vào Đại bá.”

Ngưu Ngự sử vuốt nhẹ sổ sách trong tay, nhìn ánh mắt rực lửa của tiểu công tử trước mặt, trong lòng hiểu rõ sự tức giận của tiểu công tử...

Đúng vậy, đúng như tiểu công tử nói, Tạ thị lang nếu có một lần thay chất nữ của hắn ra mặt thì đích nữ của Trần Quận Tạ thị sao có thể bị lăng nhục như thế!

Đến ngay cả người có liên quan gì như ông cũng lờ mờ nghe thấy thê tử nhà mình nhắc qua vài lần, nói Tô phủ hà khắc với con dâu.

“Tiểu công tử đứng lên đi!” Ngưu Ngự sử đặt sổ sách xuống, đứng lên đỡ Tạ Vân Sơ dậy, “Nếu tiểu công tử yên tâm thì cứ để sổ sách ở chỗ ta! Những lời ngươi nói, bản quan sẽ cho người đi điều tra, nếu đúng là sự thật thì đây là bổn phận của bản quan!”

Tạ Vân Sơ lùi lại một bước, thi lễ với Ngưu Ngự sử: “Đa tạ Ngự sử!”

“Đại Lang, con tiễn Tạ tiểu công tử đi...” Ngưu Ngự sử nói với con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.