Nói xong, Tạ Vân Sơ hành lễ, mang theo hộ vệ Tạ gia oai nghiêm đi gõ cửa nhà khác.
Có tấm gương Vĩnh Thọ Bác Tước phủ, nhà khác sớm đã cho người tra danh sách lễ vật, cho người tìm lễ vật mà Tô gia tặng lúc trước có thể tìm được tìm ra, đề phòng Tạ Vân Sơ đến nhà đòi.
Nhà thứ hai, Tạ Vân Sơ đòi rất thuận lợi, lấy được của hồi môn của tỷ tỷ liền cúi đầu cảm tạ nhà đó đã hoàn trả.
Đợi Tạ Vân Sơ đòi xong của hồi môn của Hoài Hóa Trung Lang Lý phủ ở ngõ Tích Ân đi ra... đang cùng tiểu công tử phủ Hoài Hóa Trung Lang hành lễ cáo từ, cháu ngoại của Bác Tước phu nhân Trần Quang Diệu đem theo đội tuần tra kinh thành đến.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Trần Quang Diệu nhìn thấy đám đông ở trong ngõ Tích Ân, ngọn đuốc đong đưa, tay siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng.
“Biểu thiếu gia, hắn chính là Tạ Lục Lang!” nô bộc Bác Tước phủ chỉ vào Tạ Vân Sơ hung dữ nói, “Chính là hắn đem người đến gây sự ở Bác Tước phủ, ngậm máu phun người, tùy tiện bôi nhọ Đại hoàng tử, nếu cứ để hắn làm ầm ĩ nữa, ngày mai Ngự sử sẽ tố cáo Đại hoàng tử, phu nhân chúng ta nói... ngài mau bắt Tạ Lục Lang lại, phu nhân nhất định sẽ bảo tiểu thư nhà chúng ta nói vài câu tốt đẹp cho ngài trước mặt Đại hoàng tử!”
Trần Quang Diệu nghe vậy, lập tức đưa người đi lên phía trước, cao giọng hỏi: “Ai đang làm loạn ở ngõ Tích Ân!”
Bác tính không dám đắc tội quan, vội nhường đường...
Tạ Vân Sơ đang thi lễ liền đứng dậy, nhìn Trần Quang Diệu một thân quan phục tuần tra kinh thành.
“Chính là ngươi đang làm loạn ở ngõ Tích Ân?!” Trần Quang Diệu một tay giữ thanh kiếm ở thắt lưng, một tay chỉ vào Tạ Vân Sơ, “Người đâu, bắt hắn lại!”
Hộ vệ Tạ gia lập tức tiến lên, vây quanh bảo vệ Tạ Vân Sơ, ngăn cản bước chân của nha dịch.
Tạ Vân Sơ khách khí thi lễ với Trần Quang Diệu: “Không biết vì sao đại nhân lại muốn bắt người?”
Trần Quang Diệu đánh giá Tạ Vân Sơ, nói: “Ngươi có công danh không?”
“Không có...” Tạ Vân Sơ đáp.
“Nếu không có công danh, vì sao lại không thể bắt ngươi?” Trần Quang Diệu liếc nhìn hộ vệ Tạ gia ở phía trước, nghiêm giọng, “Sao, không lẽ ngươi còn muốn chống cự!”
Mấy công tử đến xem náo nhiệt nhận ra Trần Quang Diệu, không sợ hãi gào lên: “Yo! Đây không phải là cháu ngoại của Bác Tước phu nhân Tô phủ Trần Quang Diệu sao! Các ngươi là đội tuần tra tây thành... sao lại chạy đến nam thành bắt người thế?”
“Còn phải hỏi! Tất nhiên là lo tiểu công tử Tạ gia đi đòi của hồi môn thay tỷ tỷ, sợ bại lộ chuyện cả nhà cô mẫu hắn trộm của hồi môn của con dâu nên vội vàng đến bắt người!”
Nhóm công tử đang nhàn rỗi lập tức cười phá lên.
Trần Quang Diệu cáu không nổi, mấy tên kia đều là mấy công tử bột nổi tiếng ở thành Biện Kinh, không dây vào được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng... có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn như này... hắn không thể bắt người đi được.
Công tử của Hoài Hóa Trung Lang gia là một người sáng suốt, hắn biết trận ầm ĩ hôm nay, Tô gia coi như xong.
Tạ Lục Lang này là cháu ruột của Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân, không đắc tội được, liền đi lên trước, nói với Trần Quang Diệu: “Trần đại nhân, ở đây không có ai làm loạn, chỉ có tiểu công tử Tạ gia thay tỷ tỷ đến đòi của hồi môn, phủ chúng ta cũng đã hoàn trả rồi!”
“Nếu đã vậy thì giải tán đi, đừng có tụ tập lại như thế!” Trần Quang Diệu liếc nhìn bách tính, trong lời nói mang sự cảnh cáo, “Nếu còn có ai làm loạn trong hoàng thành thì ta cho hắn đến phủ tuần tra chơi luôn! Giải tán!”
Tạ Vân Sơ nhìn Trần Quang Diệu mỉm cười, lật sổ sách trên tay, nói với hộ vệ bên cạnh: “Đi... đến phủ Lễ bộ thị lang Tào đại nhân ở ngõ Song Kiệt.”
Nàng nói cho bách tính nghe, nếu Trần Quang Diệu đã muốn đuổi bách tính ở ngõ Tích Ân đi, vậy thì cho họ đến ngõ Song Kiệt xem kịch hay.
Tạ Vân Sơ vừa nói xong, bách tính liền tự giác đi ra khỏi ngõ Tích Ân, ngay cả mấy công tử đến xem náo nhiệt cũng vội đến ngõ Song Kiệt.
Tạ Vân Sơ bước xuống bậc thềm Hoài Hóa Trung Lang phủ, ra hiệu cho hộ vệ Tạ gia cất đao đi, nhìn Trần Quang Diệu đang cản đường, nói: “Đại nhân... làm phiền ngài dời bước.”
Trần Quang Diệu lạnh lùng nhìn Tạ Vân Sơ, nghĩ đến những lời nô bộc Tô gia vừa nói... cô mẫu sẽ bảo biểu muội nói mấy lời tốt đẹp cho hắn trước mặt Đại hoàng tử, liền nói: “Tiểu công tử lần đầu đến Biện Kinh, vẫn nên đừng chạy lung tung, mau quay về đi!”
“Đa tạ đại nhân nhắc nhở!” Tạ Vân Sơ vẫn giữ bộ dáng lễ phép, “Làm phiền đại nhân dời bước.”
Tạ Vân Sơ không muốn lãng phí thời gian ở đây với Trần Quang Diệu, bây giờ đã không còn sớm nữa, còn chậm trễ nữa sợ là những nhà khác đều đã ngủ hết rồi, nàng phải làm xong trước khi Ngự sử đi nghỉ, làm ầm chuyện này thêm chút nữa... sau đó đem sổ sách của Tô Minh Hàng đưa cho Ngự sử.
Trần Quang Diệu nhìn tiểu công tử mười ba tuổi trước mắt, nhiều người đang nhìn như thế này, vừa nãy công tử nhà Hoài Hóa Trung Lang cũng nói không phải làm loạn, nhất thời hắn không biết nên bắt người như thế nào, chỉ đành nghiêng người tránh đường, chỉ hy vọng Tạ Lục Lang này hiểu được lời cảnh cáo, nhanh chóng quay về!
Ai ngờ Tạ Vân Sơ vừa đem người ra khỏi ngõ Tích Ân đã cao giọng: “Đi ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu siết chặt tay.
“Biểu thiếu gia! Chuyện này... Tạ Lục Lang muốn đến ngõ Song Kiệt làm loạn sao? Tạ Lục Lang còn đang bắt nô bộc của Bác Tước phủ kìa!” Nô bộc của Bác Tước phủ nôn nóng nhìn Trần Quang Diệu, “Ngưu Ngự sử ở ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu cũng hiểu rõ, ngộ nhỡ kinh động đến Ngưu Ngự sử... ngày mai lên triều sợ là sẽ tố cáo Tô gia, đây không phải là muốn liên lụy Đại hoàng tử à!
Nhưng trăm mắt dõi theo, hắn lấy cớ gì để bắt Tạ Lục Lang đây...
“Chờ đã! Trần Quang Diệu lên tiếng bước nhanh về phía trước, chặn đường Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ không sợ hãi nhìn công tử bột Trần Quang Diệu nói: “Đại nhân có gì muốn chỉ giáo?”
“Cho dù tiểu công tử là cháu ruột của Tạ Thị lang cũng không thể bắt nô bộc của Bác Tước phủ, năm người này.... tiểu công tử vẫn nên giao cho đội tuần tra kinh thành chúng ta thì hơn!” Trần Quang Diệu nói.
“Năm người này đúng là nô bộc của Bác Tước phủ, nhưng lại ác ý hại Tạ gia ta, Tạ gia ta vì sao không thể bắt? Trong tay ta có lời khai của năm người, Tạ phủ không phải dân thường, trong phủ tự có hộ vệ áp giải người đến Đề Điển Ti* hoặc Tri phủ nha môn, không phiền đến Trần đại nhân, lỡ năm nô bộc này xảy ra chuyện gì, Trần đại nhân và Tô phủ có quan hệ thân thích, đến lúc đó Trần đại nhân không giải thích nổi đâu!”
*Đề Điển Ti: cơ quan tư pháp thuộc quyền quản lý của Hoàng thất, giám sát quản lý các công việc liên quan đến pháp luật, luận tội quan chức.
Thái độ của Tạ Vân Sơ với Trần Quang Diệu cực kỳ cung kính nhưng không bới móc, nhưng quả thực là nàng không thèm để Trần Quang Diệu vào mắt, nói xong liền lách qua người Trần Quang Diệu đi về phía ngõ Song Kiệt.
Mà hộ vệ Tạ gia thực sự chia thành hai nhóm, một bên do Nguyên Bảo đi đầu cầm khẩu cung, áp giải năm nô bộc của Bác Tước phủ đi nha môn, một bên do Tạ Vân Sơ dẫn đầu đi về phía ngõ Song Kiệt.