Nữ Đế Đại Nghiệp

Chương 24: Chương 24: Quấy rầy




Tiểu công tử như ngọc bước lên trước, mở sổ sách Tô Minh Hàng tự tay viết ra, nói: “Tại hạ Trần Quận Tạ thị Tạ Vân Sơ, từ phủ Lễ bộ thị lang đại nhân đến, lần này đến... là vì trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước trong của hồi môn của tỷ tỷ bị trộm mất, Tô Minh Hàng tự tay ghi chép vào sổ sách, ghi lại... Tô Minh Hàng vì mưu cầu quan chức mà tặng cho Đại công tử Vĩnh Thọ Bác Tước phủ! Tại hạ có mang danh sách của hồi môn của trưởng tỷ đến để đòi, thỉnh cầu Vĩnh Thọ Bác Tước phủ hoàn trả lại! Trong sổ sách Tô Minh Hàng đã viết rất rõ ràng, tại hạ không hề cố tình gây sự...”

Nói xong, Tạ Vân Sơ mở sổ sách ra cho người gác cửa xem, Nguyên Bảo cũng tiến lên đưa danh sách của hồi môn của Đại tiểu thư ra, chỉ vào trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước cho người gác cửa xem.

Tặng lễ gì, tặng để làm gì, Tô Minh Hàng đều ghi rõ trong sổ sách, Tạ Vân Sơ cũng đã nói rõ ràng, nàng không cần biết người gác cổng có biết chữ hay không, nhưng nàng phải làm thế.

Nàng càng nói chuyện thô lỗ. Vĩnh Thọ Bác Tước phủ càng căm ghét Tô Minh Hàng.

Còn việc... Vĩnh Thọ Bác Tước phủ có căm ghét Tạ gia hay không, phụ thuộc vào bản lĩnh của Đại bá, không liên quan đến Tạ Vân Sơ.

Bách tính và các công tử, ai cũng trợn tròn mắt, không ngừng chen chúc về phía trước, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này.

“Mẹ! Mẹ!” Tô Minh Hàng lo lắng liên tục gọi mẹ hắn, thật sự không nghĩ ra được cách gì.

Bác Tước phu nhân mất bình tĩnh, không biết nên đối phó như thế nào, trong đầu nghĩ đến đội tuần tra kinh thành mà Tạ Vân Sơ vừa nói, tóm lấy ma ma bên cạnh: “Mau! Đến đội tuần tra tây thành tìm biểu thiếu gia, cứ nói có người đến ngõ Tích Ân gây rối! Còn ác ý bôi nhọ Đại hoàng tử, bảo nó mau qua đây bắt người! Chỉ cần nó bảo vệ danh tiếng của Đại hoàng tử, chúng ta liền bảo tiểu thư trước mặt Đại hoàng tử nói tốt vài câu cho nó! Mau đi!”

Trần thị hiểu rõ đứa cháu ngoại này, nếu không liên quan đến Đại hoàng tử, thì nó tuyệt đối sẽ không vì Bác Tước phủ mà bắt Tạ Lục Lang, đắc tội Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân!

Nhưng trước mắt, nếu thật sự để Tạ Lục Lang đến từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Văn Man, Bác Tước phủ mất mặt không sao, chỉ sợ bị những nhà khác ghi hận.

Chỉ có thể cháu ngoại bắt người lại, không thể để Tạ Lục Lang đi khắp nơi đòi của hồi môn của Tạ Văn Man được!

Trong ngõ Tích Ân, nô tài các nhà đi theo xem trò hay thấy vậy vội trở về báo cáo với chủ tử nhà mình.

Những ai nhận được tin đều cực kỳ kinh hãi.

Vội bảo người nhà tìm danh mục quà biếu, xem có lễ vật mà Tô Minh Hàng tặng hay không, nếu không đến lúc đó Tạ Lục Lang người ta đến nhà đòi.

Sau đó các quan lại quyền quý nói chuyện với nữ quyến nhà mình mới biết cô nương Tạ gia gả vào Tô gia, tính nết nhân phẩm đều không có gì để soi mói!

Sau khi Trần Quận Tạ thị trước giờ nổi danh luôn coi trọng khí phách và phẩm hạnh, Tô gia nếu không làm gì quá đáng, sao có thể ép Tạ thị ngay cả thể diện cũng không cần, nhất quyết phải cá chết lưới rách.

Tạ Đại gia vừa định ra phủ chuẩn bị làm theo kế hoạch đến Tô gia gọi Tạ Vân Sơ, nghe nói Tạ Vân Sơ đã bắt đầu đi từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Văn Man, chân vừa bước ra đã thu lại.

Ông nhớ đến câu đó của Tạ Vân Sơ, làm ầm ĩ trước... để một đứa trẻ mười ba tuổi đắc tội người, sau đó người làm Đại bá này mới ra mặt nhận lỗi kể khổ, như thế có thể làm tăng tình bằng hữu, liền quay về đại sảnh ngồi xuống.

Vậy cứ để Tạ Vân Sơ náo loạn ở ngõ Tích Ân trước, đợi nó làm ầm ĩ vài nhà rồi ông mang người đến tóm nó về là được.

Tạ Đại gia gọi quản gia đến, cho người chuẩn bị ngày mai đi nhận lỗi, phải đem theo lễ hậu.

...

Trong Vĩnh Thọ Bác Tước phủ đang lộn xộn lo sợ.

Quản gia đưa người phụ trách nhà kho đến mở cửa tìm trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước.

Trướng phòng* tiên sinh làm theo lời dặn của Vĩnh Thọ Bác, đem danh mục quà tặng trải ra ở đại sảnh kiểm tra, xem có phải đã tặng cho nhà khác rồi không.

*Trướng phòng: phòng thu chi, nơi quản lý tiền nong.

“Tìm thấy chưa?” Vĩnh Thọ Bác không kiên nhẫn giục hỏi.

Đại công tử của Vĩnh Thọ Bác vừa mới tự mình đi tiếp đón tiểu công tử của Tạ gia, ai ngờ tiểu công tử lại không chịu đi vào, nói là sau khi đòi xong của hồi môn của tỷ tỷ nhà mình xong còn phải đi nhà khác đòi nữa.

Ở thành Biện Kinh này, nào có ai từng gặp qua trường hợp như này, quà đã tặng rồi... còn muốn đòi lại!

Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đúng là lần đầu thấy!

Người ta đã cầm danh sách của hồi môn đến đòi rồi, Vĩnh Thọ Bác Tước phủ không phải loại vô liêm sỉ, không chịu trả như Tô gia kia!

Hơn nữa, bên ngoài còn có nhiều bách tính, còn cả mấy công tử ăn no rửng mỡ đến xem trò hay đang nhìn, nếu thật sự không trả cho Tạ Lục Lang, Vĩnh Thọ Bác Tước phủ biết ăn nói thế nào!

“Tìm thấy rồi Bác gia!” Trướng phòng tiên sinh đầu đầy mồ hôi, cầm danh sách lễ vật tiến lên, “Bác gia, cái này... trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước, tháng ba năm ngoái, lão thái quân phủ Thường đại nhân tổ chức sinh thần, chúng ta đã tặng người ta rồi!”

Vĩnh Thọ Bác vừa nghe vậy, thở hổn hển nhìn con trai mình: “Ngươi nói đi, Tô Minh Hàng đó tặng lễ làm cái gì! Trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước... thứ quý giá như thế, sao Tô gia có thể tặng được! Lúc ngươi nhận lễ sao không động não chút hả! Chuyện gì thế này hả trời! Làm sao đây... ngươi nói đi!”

“Cha... người nói như thế là nói oan cho con rồi! Lúc đó làm sao con biết được là sau này người ta đến đòi về chứ!” Đại công tử cảm thấy oan ức, “Hay là chúng ta tìm một thứ khác càng quý giá hơn, con tự mình đi giải thích với Tạ Lục Lang! Tạ Lục Lang chẳng qua chỉ muốn thay tỷ tỷ xả tức thôi, không nhất thiết phải đòi đồ cưới về!”

Vĩnh Thọ Bác cũng nghĩ như vậy, vội dặn dò nhà kho tìm thứ quý giá hơn, trong lòng không nhịn được mà mắng tổ tông mười tám đời Tô gia một lần, đặt chén xuống, nghĩ đến phủ của muội muội mình cũng từng nhận lễ của Tô gia, vội nói: “Phái một người đến phủ cô phụ ngươi báo một tiếng, bảo nó chuẩn bị, đêm nay Tạ Lục Lang sẽ gõ cửa từng nhà thay tỷ tỷ đòi của hồi môn về! Bảo nó mau chuẩn bị đi!”

“Vâng!” Đại công tử lên tiếng trả lời.

Không lâu sau, Đại công tử đem theo hậu lễ đi ra, ra hiệu cho nô bộc đi lên, mở chiếc hộp gấm bằng gỗ lim ra, cáo lỗi nói: “Tiểu công tử, quả thực xin lỗi, trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước của lệnh tỷ, Vĩnh Thọ Bác Tước phủ năm ngoái quả thực đã mang đi tặng rồi! Nhưng chúng tôi cũng tìm được một thứ tương đương, tiểu công tử xem... liệu có thể đền bù được không.”

Tạ Vân Sơ vội trả lại lễ, khách khí nói: “Lục Lang quấy rầy quý phủ rồi! Nếu trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước đã không còn ở quý phủ, vậy Lục Lang không làm phiền nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.