Bác Tước phu nhân Trần thị nghe thấy lời này, nắm chặt bàn tay đang đỡ lấy bà ta của ma ma, bị đánh úp trở tay không kịp, trong lòng có chút loạn.
“Sao thế, Bác Tước phu nhân không còn gì để nói nữa rồi?!”
Tạ Vân Sơ nhấc chân bước về phía Bác Tước phủ một bước: “Lúc tỷ tỷ mới gả vào Bác Tước phủ, đã từng lấy bạc của chính mình mưu cầu cho tên vô tích sự Tô Minh Hàng này, đó là vì tỷ tỷ cảm thấy... Tô Minh Hàng dù gì cũng là người có ăn học, giống như Nhị Lang của Tạ gia chúng ta, đọc sách thánh hiền thì sẽ có lòng tận trung với nước, có nhiệt huyết cứu giúp dân chúng! Cho dù năng lực của ngươi không bằng người, không thể điếu dân phạt tội*, trừ hại cho dân, tạo phúc cho bách tính, cũng nên có bổn phận tận trung!”
*Điếu dân phạt tội: phạt kẻ có tội, an ủi dân chúng.
Nàng chỉ vào Tô Minh Hàng: “Nhưng ngươi... chưa làm gì cho nước cho dân, nhận bổng lộc của triều đình, nhưng lại không có chính tích*, lại còn dám nằm mơ thăng quan phát tài! Mắt thấy của hồi môn của tỷ tỷ phong phú, lại không chịu dùng cho Bác Tước phủ, Bác Tước phủ các ngươi lại có lòng tham không đáy, trộm của hồi môn của tỷ tỷ!”
*Chính tích: thành tích làm việc khi tại chức của quan lại.
“Tỷ tỷ phát hiện của hồi môn bị mất, lúc hỏi ngươi... ngươi chết cũng không chịu nhận là mình trộm, ép tỷ tỷ phải báo quan, ngươi mới lo sợ đi cầu xin trưởng tỷ thu hồi báo án! Phủ Nha vẫn còn ghi chép lại, ngươi nghĩ ngươi chối cãi được à?”
Tạ Vân Sơ lấy sổ sách của Tô Minh Hàng từ trong tay áo ra: “Còn cả sổ sách! Là Tô Minh Hàng tự mình ghi chép! Trong này có ghi chép ngươi tặng những ai, tặng cái gì, vào lúc nào, đều là của hồi môn của tỷ tỷ, danh sách của hồi môn của tỷ tỷ vẫn còn đó! Chỗ quan phủ cũng có hồ sơ! Đám kê minh cẩu đạo* các ngươi... còn gì để chối cãi?!”
*Kê minh cẩu đạo: chỉ những người, vì muốn đạt được mục đích riêng tư nên không ngại sử dụng mọi kỹ xảo bất chính, cũng có thể sử dụng để chỉ những kẻ lưu manh chuyên lường gạt.
Bác Tước phu nhân mở to mắt nhìn Tô Minh Hàng...
Thấy con trai mình run cầm cập, trên mặt không còn huyết sắc, Bác Tước phu nhân hiểu ra tất cả.
Tạ Vân Sơ không cho Bác Tước phu nhân có cơ hội mở miệng: “Nếu Bác Tước phủ các ngươi đã coi Tạ thị chúng ta là túi đựng tiền, không chịu hòa ly, muốn dùng tỷ tỷ để bắt ép Tạ thị cống nạp cho Tô gia, ít nhất cũng nên đối xử tốt với tỷ tỷ! Nhưng các ngươi vì gấp gáp muốn lấy bạc của Tạ gia ta mà muốn lấy mạng tỷ tỷ, suýt nữa đánh chết tỷ tỷ!”
“Ta nói cho các ngươi biết... trừ phi nam tử Tạ thị đều chết, bằng không Tạ thị ta kiên quyết, tuyệt đối không có khả năng bị đám chó cậy thế chủ các ngươi ức hiếp phải nén giận, cho dù sau lưng Bác Tước phủ có Đại hoàng tử cũng không!”
Tô Minh Hàng nhìn sổ sách, giống như điên xông lên cướp giật: “Trả cho ta!”
“Đại Lang!” Bác Tước phu nhân vội kêu to.
Tạ Vân Sơ nhanh tay nhanh mắt giấu sổ sách ở phía sau, lùi lại hai bước, hộ vệ Tạ gia nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tô Minh Hàng, nàng nhìn bộ dạng gớm ghiếc của Tô Minh Hàng, nghĩ đến thứ chó cũng không bằng này để lại một vết sẹo trên đầu trưởng tỷ...
Nàng nghiến răng, bước tới dùng sức đá vào phần bụng của Tô Minh Hàng, đá Tô Minh Hàng ngã xuống đất.
“Đại Lang!” Bác Tước phu nhân trừng mắt nhìn Tạ Vân Sơ, đẩy ma ma bên cạnh mình ra, “Mau đỡ Đại Lang dậy!”
Tạ Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tô Minh Hàng: “Thứ súc sinh lang dạ sói, hạ tiện, vô sỉ như ngươi, nếu không phải luật pháp Đại Nghiệp không cho phép giết người, ta hận không thể tam đao lục động* ngươi, giao ngươi cho quan phủ trước, tránh để ngươi gây ra họa, hại những cô nương khác!”
*Tam đao lục động: quy tắc giang hồ, nếu bạn làm gì sai trái không sửa được thì phải dùng một con dao có miệng lưỡi sắc bén đâm ba lỗ trên cơ thể. Nói xong, Tạ Vân Sơ lại ngẩng đầu nhìn Bác Tước phu nhân: “Nếu Bác Tước phủ các ngươi không chịu yên ổn đưa thư hòa ly, cho tỷ tỷ một con đường sống, nhất quyết muốn sỉ nhục tỷ tỷ! Vậy chúng ta cũng dùng cách không yên ổn đó, ta Tạ Vân Sơ có liều mạng cũng phải đấu với Bác Tước phủ các ngươi đến chết!”
“Ta muốn xem xem... ngay trong hoàng thành, dưới chân thiên tử! Rốt cuộc là vương pháp lớn, hay là quyền thế của Đại hoàng tử và Bác Tước phủ lớn! Để xem các ngươi có khả năng một tay che trời, có thể đuổi tận giết tuyệt Trần Quận Tạ thị ta hay không!”
Tạ Vân Sơ giơ cao sổ sách trong tay lên, nói với Tô Minh Hàng: “Bây giờ ta mang danh sách của hồi môn của trưởng tỷ, cùng với sổ sách chính tay ngươi viết, gõ cửa từng nhà đòi của hồi môn của tỷ tỷ!”
Tô Minh Hàng lập tức trợn tròn mắt, không ngờ tiểu công tử của Trần Quận Tạ thị lại không cần thể diện, thật sự muốn cá chết lưới rách với Bác Tước phủ!
“Tạ Vân Sơ! Ngươi muốn thư hòa ly, ta cho ngươi!” Tô Minh Hàng hét lớn.
Nô bộc Tạ gia chạy từ ngoài ngõ Tích Ân vào, chen qua đám người, gật đầu với Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ biết, những nô bộc khác của Tạ phủ được cử ra ngoài tung tin đồn, cả những người nhận bạc của Bác Tước phủ đều bị người Tạ phủ bắt được, tạm thời đã kinh động đến đội tuần tra kinh thành.
“Muộn rồi!” Tạ Vân Sơ quay đầu, sắc mặt lạnh lùng, giọng thờ ơ, trong mắt đầy sát khí, “Nếu lúc tổ phụ ta đến Bác Tước phủ, các ngươi đưa thư hòa ly, thì chúng ta sẽ tự an phận! Nhưng các ngươi lại làm tổ phụ tức giận đến ngất đi, lại hắt nước bẩn lên người trưởng tỷ, muốn khiến nữ quyến Tạ thị không thể làm người! Ta sinh ra là Lục Lang của Tạ thị, cho dù chết... cũng tuyệt đối không cho phép có người vu oan nữ quyến Tạ thị!”
Nói xong, Tạ Vân Sơ vén áo quay người, vừa đi vừa nói to: “Gõ cửa Vĩnh Thọ Bác phủ! Đòi lại trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước!”
Vĩnh Thọ Bác phủ cũng ở ngay trong ngõ Tích Ân này.
Bách tính vây xem cùng với mấy cậu ấm đến xem trò vui nhìn Tạ Vân Sơ, đây là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên nha! Từng người trở nên hăng hái, phấn khích như vừa uống máu gà, đi theo phía sau hộ vệ Tạ gia, đi về phía Vĩnh Thọ Bác Tước phủ ở sâu trong ngõ Tích Ân.
“Mẹ! Phải làm sao bây giờ!” Tô Minh Hàng nắm lấy tay áo Bác Tước phu nhân, “Đại công tử của Vĩnh Thọ Bác Tước phủ đang nhậm chức ở Hộ bộ! Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện thì tiền đồ của con coi như xong!”
Bác Tước phu nhân cũng hoàn toàn không ngờ tiểu công tử lại ra chiêu này, chỉ vào Tạ Vân Sơ, hét lên với hộ vệ nhà mình: “Mau cản nó lại!”
Hộ vệ của Bác Tước phủ lao từ bậc thềm xuống, hộ vệ Tạ gia lần lượt rút đao.
Hai bên đứng song song, không ai dám làm bậy.
Bác Tước phu nhân trong lúc hỗn loạn đã phạm sai lầm, vội vàng cho người cản Tạ Vân Sơ lại, ngược lại lại chứng minh những điều Tạ Vân Sơ vừa nói.
Nếu không vì sao Bác Tước phủ lại sợ hãi như vậy, nhất quyết ngăn cản Tạ gia Tạ Lục Lang.
Tô Minh Hàng và Bác Tước phu nhân hoảng loạn chân tay, người ta nói chân trần không kén giày*, ngang tàng sợ liều lĩnh, tiểu công tử Tạ gia này mặt mũi cũng không cần luôn, Bác Tước phủ bọn họ thật sự không biết nên đối phó thế nào!
*Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn, ý chỉ không có gì để mất.
Ngay lúc Bác Tước phu nhân và Tô Minh Hàng không biết làm thế nào, Tạ Vân Sơ đã gõ cửa lớn Vĩnh Thọ Bác Tước phủ.
Thực ra, những phủ đệ khác ở ngõ Tích Ân vừa nghe thấy động tĩnh lớn ở cửa phủ Tô gia của Tạ Vân Sơ, người gác cổng Vĩnh Thọ Bác Tước phủ đang ở ngoài cửa xem kịch hay, không ngờ lại náo đến cửa Vĩnh Thọ Bác Tước phủ bọn họ luôn.
Từ đáy lòng người gác cổng Vĩnh Thọ Bác Tước phủ có chút sợ hãi vị tiểu công tử Tạ gia hở ra là rút đao này.