Chuyện của Nam Lâm, Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạnh Ninh chẳng ai để ở
trong lòng, nhưng hai người bọn họ thực sự đã đánh giá quá thấp vị đại
tiểu thư được nuông chiều thành kiêu ngạo kia.
Thật không biết Nam Lâm kia nghĩ cái gì, rõ ràng đã trải qua một lần
giáo huấn mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Chẳng qua, lần này nàng ta
hướng mũi giáo về phía Bùi Mạch Ninh.
Gia thế của nàng ta xác thực đấu không lại Tư Không gia, còn Bùi gia
tuy là thế gia đệ nhất hương liệu nhưng cũng không thể chống lại danh
hào của Tu Chân giới.
Lúc Bùi Mạch Ninh nghe được tin từ mẹ chồng nói là Bùi gia gặp chuyện không may, lần đầu tiên trong đời nàng nổi lên ý muốn giết người.
Hương liệu của Bùi gia luôn được các thế gia danh môn, thậm chí là cả Hoàng gia tranh nhau đặt hàng. Mùi hương của hương liệu so với son nước bột phấn bình thường thì thơm hơn rất nhiều lần.
Hương liệu kia hoàn toàn thuần thiên nhiên, hương vị lại càng tự
nhiên hơn,khi thoa lên người giống như rơi vào một khu vườn hoa thơm
chim hót, khắp nơi đều là hương thơm dịu dàng, lại càng không nồng đậm
khiến người ta phát ngấy.
Hương liệu của Bùi gia luôn được người ta truyền tay nhau khen tụng
như thế đột nhiên lại bị vướng vào một sự kiện không hay. Đó chính là
việc trong hương liệu có pha độc tố khiến người dùng bị nổi đầy mụn nhọt trên mặt.
Mà những vụ việc này toàn bộ đều xảy ra trong Hoàng thất, người đầu tiên xảy ra chuyện chính là Nam Lâm.
“Con không tin bên trong hương liệu lại có lẫn độc tố.” Bùi
Mạch Ninh lạnh lùng đứng trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào hộp son
trên bàn. Vừa rồi đại phu đã tới kiểm tra, bên trong căn bản không có
bất luận độc tố gì.
“Đúng vậy, chuyện lạ lùng là chỉ có nương nương cùng công chúa
trong Hoàng thất gặp chuyện không may, những người khác thì đều không
gặp chuyện gì cả.” Liễu Thục Tuyết cũng có chút lo lắng mở miệng, dù sao đối phương gặp chuyện không may là thông gia của bọn họ.
“Nhất định là có người ở giữa giở trò.” Tư Không Giang cũng mở miệng, sự việc này có quá nhiều nghi vấn.
“ Lúc này phụ thân con đã bị nhốt lại nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa có ý trừng phạt!” Bùi Mạch Ninh cắn cánh môi đỏ mọng, ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh.
“Hừ, kỳ thực cũng không phải không thể hiểu được. Nguyên nhân rất
đơn giản, là người của bọn họ cố ý gây nên. Hoàng Thượng sở dĩ không có truy cứu đến cùng cũng bởi vì còn kiêng kị tài phú của Bùi gia! Bây
giờ Tư Không cùng Bùi gia đã kết thông gia, hắn còn kiêng kị hơn nữa.
Nhân cơ hội này mà đánh vào thế lực của Bùi gia cũng không phải chuyện
khó hiểu.” Đầu óc Bùi Mạch Ninh phi thường hiểu rõ, nàng thế nào mà
lại không biết mọi chuyện đều khởi đầu từ nữ nhân Nam Lâm kia. Nếu không phải ở nhân gian phải cố kỵ nhiều điều, nàng thật muốn cho nàng ta nếm
mùi ‘ngon ngọt’ .
“Con dâu, lời này chỉ có thể nói ở trong nhà thôi, không thể nói ra bên ngoài! Dù thế nào, đó cũng là Hoàng Thượng.” Liễu Thục Tuyết nhắc nhở, ý tứ không có nửa điểm bênh vực hoàng thất, bởi vì bà cũng có loại suy nghĩ này.
Đừng nói đến hai nữ nhân nghĩ thế, mà ngay cả phụ tử Tư Không gia như thế nào mà lại không hiểu. Tư Không gia ở trong Tu Chân giới luôn có
địa vị rõ ràng, còn tài phú không có như Bùi gia. Bọn họ đều tận sức để
tu tiên.
Thời gian này, Bùi gia có thế lực về tiền tài cùng với Tư Không gia
có địa vị kết thành thông gia, Hoàng Thượng khẳng định là có lý do để
kiêng kỵ. Ngay từ đầu Hoàng Thượng đã muốn tác hợp cho Hoàng Phủ Việt và Bùi Mạch Ninh, nhưng hai bên lại cự tuyệt hôn sự này, trong lòng hắn
chỉ sợ đã sớm tức khí quá lớn rồi.
“ Haiiizz, đáng tiếc là Nguyệt Nhi đã gả vào trong cung, ta thật sự thương tâm thay cho nữ nhi!” Liễu Thục Tuyết có chút đau lòng, rủ mi xuống, mắt nhắm lại. Tư Không
gia bọn họ luôn kiêng kị tam thê tứ thiếp nên làm sao có thể muốn cho
nữ nhi bảo bối của mình trở thành một trong những nữ nhân của Hoàng
Thượng. Cho dù là địa vị Hoàng Hậu, bọn họ cũng khinh thường. Nếu không
phải nữ nhi nguyện ý vào cung, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận nữ
nhi trở thành Hoàng Hậu.
“ Nếu Nguyệt Nhi không vui, có thể tùy thời xuất cung.” Tư
Không Thu Trạm vẫn lạnh lùng đứng ở một bên từ nãy giờ, đến lúc này mới
mở miệng, ngữ điệu vẫn cuồng ngạo như vậy, nhưng cuồng ngạo không phải
bởi vì bản thân.
Bùi Mạch Ninh đột nhiên nở nụ cười. Cái gia đình này thật sự là có đủ ấm áp, có đủ đoàn kết. Nàng..thích.
“ Nương, con muốn đi thăm phụ thân con.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Mạch Ninh nói bằng giọng ôn nhu nhỏ nhẹ kêu
bà một tiếng ‘Nương’, Liễu Thục Tuyết đầu tiên là cảm thấy mơ hồ, sau đó ngay lập tức nở nụ cười ôn nhu tới cực điểm.
“ Được, để Trạm Nhi bồi con đi!” Ngay đến cả thanh âm cũng ôn nhu vô cùng, trong mắt sáng lấp lánh. Bà đang rất vui mừng.
Một bên, Tư Không Giang khẽ giật khóe miệng, có chút ghen tức nhìn
con dâu của mình. Chậc, chậc, ngay cả ông cũng chưa bao giờ thấy qua
nương tử ôn nhu như thế!