“ Lâm nhi! Đừng có làm loạn!” Hoàng Phủ Việt có chút không thể nhẫn nhịn được nữa, trừng mắt nhìn vị biểu muội này. Trong lòng y chán
nản, nếu không phải Nam gia ở Tu Chân giới có địa vị không tệ thì y
tuyệt đối không muốn quan tâm đến vị biểu muội bị chiều đến sinh hư này.
“ Thì sao? Thì sao?” Nam Lâm tùy ý nói. Nàng một chút cũng không để lời của Hoàng Phủ Việt ở trong lòng. Nếu không phải vị biểu ca này của nàng có vẻ bề ngoài xuất
sắc, nàng cũng không có ‘nhu thuận’ như bây giờ.
Bị mất hứng, đôi mắt chuyển sang hướng khác, ngay lập tức nhìn đến chỗ Tư Không Thu Trạm cùng Bùi Mạch Ninh đang đứng.
Đôi mắt trong veo sáng ngời lên, nàng nhìn Tư Không Thu Trạm đứng kia thôi cũng đủ dấy lên xao động. Gương mặt tuấn mĩ kia tuyệt đối không
thua kém gì biểu ca của nàng, hết sức đẹp mắt.
“ Biểu ca, người nọ là ai?” Nam Lâm khẩn cấp kéo tay áo của biểu ca.
Hoàng Phủ Việt nhíu mày, trông theo hướng Nam Lâm đang thẫn thờ nhìn. Nằm ngoài dự đoán của y, không ngờ lại chính là hai người kia. Mắt y
chợt lóe lên sự tức giận, thanh âm lạnh lùng lên tiếng: “ Ta còn tưởng là ai, hóa ra lại là Tư Không công tử. Cũng phải, nơi này là thuộc về Tư Không gia mà!”
Thanh âm không quá lớn, nhưng cũng đủ để hai người Tư Không Thu Trạm bọn họ nghe thấy.
Mắt Nam Lâm sáng lên. Tư Không gia sao? Đó không phải là rất lợi hại
hay sao? Trưởng tử của Tư Không gia không ngờ lại đẹp mắt đến vậy! Quá
tuyệt! Hắn không phải rất xứng với nàng hay sao? Nghĩ như vậy, Nam Lâm
lập tức bỏ quên ngay vị biểu ca bên cạnh. Nàng sửa sang lại y phục, tự
nhận thấy bản thân xinh đẹp vô cùng, ngang nhiên đi đến chỗ Tư Không Thu Trạm.
Ở phía sau, Hoàng Phủ Việt sửng sốt, theo phản xạ muốn vươn tay ngăn
cản. Nhưng bây giờ, Nam Lâm đâu có để ý đến y là ai, chỉ thẳng tắp đi
nhanh đến chỗ Tư Không Thu Trạm ở phía kia. Nàng cũng chẳng thèm để mắt
đến Bùi Mạch Ninh đang đứng bên hắn.
“ Công tử, ta tên Nam Lâm, là Lang Thành….” Mặt nàng đỏ lên.
Cảm giác đứng trước mặt Tư Không Thu Trạm thật không tệ. Trong ngực vang lên những tiếng ‘ thình thịch’, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra
thì đầu của nàng liền cảm thấy choáng váng, đôi mắt run run nhìn lại đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ kia. Suy nghĩ trở nên mông lung, Nam Lâm ngã ập
xuống mặt đất.
Bùi Mạch Ninh trợn mắt, há hốc miệng nhìn một màn diễn ra trước mắt.
Cái tình huống này khiến nàng mất cơ hội thử tư vị đi đánh ghen nha~
Nhìn xem, người ta còn chưa chạm đến Tư Không Thu Trạm, chỉ đứng gần
thôi mà đã té xỉu rồi. Một màn này đúng là khiến nàng cảm thấy…..buồn
cười.
Mím môi nén cười, Bùi Mạch Ninh lại cảm thấy bàn tay mình càng lúc
càng bị nắm chặt. Nhưng mà, nàng thật sự cảm thấy quá buồn cười. Ai bảo
nữ nhân không hiểu chuyện kia tự cho mình là đúng, kết quả này chính là do tự nàng ta chuốc lấy.
“ Người đâu! Nhanh đỡ tiểu thư đứng dậy!” Hoàng Phủ Việt cắn chặt răng. Một màn vừa rồi thật là quá mất mặt.
Hoàng Phủ Việt ngước mắt lên, nhìn trừng trừng vào Tư Không Thu Trạm, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có một nữ tử, mà tay hắn ta và
tay nàng đang gắt gao nắm chặt lấy nhau. Đôi mắt Hoàng Phủ Việt lóe lên
một tia sắc lạnh, y dường như biết người nọ là ai.
“ Việt vương gia….!” Bùi Mạch Ninh nhận thấy ánh mắt Hoàng Phủ Việt đang nhìn về phía nàng, lông mày nhướn lên, không kiêu ngạo cũng
không nóng nảy cất tiếng. Được rồi! Nàng cũng là một nữ tử có gia giáo
đấy nhé!
Trừng lớn hai con mắt, Hoàng Phủ Việt không thể tin nổi nhìn Bùi Mạch Ninh. Gương mặt của nàng tinh xảo, không hề có chút phấn son, hiển
nhiên là mặt mộc không có trang điểm nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có chút quen mắt.
Trong đầu , lóe lên một tia, y như thể vừa nghĩ ra được điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi!”. Một câu khẳng định.
Bùi Mạch Ninh dĩ nhiên biết đối phương nhớ lại cảnh tượng lúc chạm mặt ở Xuân Ý Lâu. Nàng cười ngòn ngọt, nói: “ Đúng vậy! Việt vương gia, đã lâu không gặp!” Người khác dĩ nhiên là không biết, chỉ coi là lần gặp mặt sau lần gặp ở trong cung mà thôi.
Hoàng Phủ Việt cắn chặt răng, hai tay nắm chặt lại, nén lại cảm giác
đang trào dâng trong lòng . Y thậm chí không biết tại sao mình lại có
cảm giác này. Lúc trước, không phải chính y muốn thoát khỏi hôn sự ảo
não kia hay sao? Vì sao lúc này lại cảm thấy có chút không thoải mái? Vì sao nàng lại có thể không chùn bước gả cho Tư Không Thu Trạm?
Ngày ấy, nàng thành hôn, y ở Xuân Ý Lâu nghe ca thưởng múa giết thời
gian, không biết là vì điều gì khiến y muốn mọi chuyện trôi qua nhanh
chóng .Nhưng tận trong đáy lòng, y cảm thấy chua xót. Đôi mắt ngang
ngược kia đã khắc sâu vào trong lòng của y. Bùi Mạch Ninh, nàng thật sự
không phải giống với các nữ tử khác hay sao?
Hoàng Phủ Việt quyết định ổn định lại tâm tình. Y không nói thêm bất
luận điều gì nữa, chỉ nhìn hai người bọn họ thật lâu, sau đó liền mang
cả đám người rời đi.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng lưu lại…