Ánh trăng in nghiêng trên thân của người vừa tới. Dáng người của
hắn thon dài, lại có khí chất lạnh lùng nhưng trong trẻo hiếm gặp khiến
người ta không tài nào bỏ qua được. Công Tôn Duẫn cảm kích nhìn hắn,
luôn miệng nói tạ ơn.
“Ha ha, sư huynh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp phải ngươi .” Úy Kỳ Dương cười hì hì đi tới chụp một bên vai của người vừa tới. Mọi
người kinh nghi, không nghĩ tới Úy Kỳ Dương luôn đối với bọn họ lạnh như băng lại trở nên nhiệt tình đến không ngờ đối với người này, đang nghĩ
xem liệu vị ân công này và hắn có phải là người quen của nhau không?
Người tới quả thật là Tư Không Thu Trạm. Hắn mấp máy môi mỏng, nhàn
nhạt liếc mắt Úy Kỳ Dương, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh cái gì cũng không nói, nhưng lại nhướn mày, chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng ra phía cửa.
Tư Không Thu Trạm cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo nàng
ngay lập tức, trong lòng âm thầm ảo não, rõ ràng phải là hắn nổi giận
đùng đùng trước mới đúng, trách cứ nàng vì sao rời đi kinh đô, làm sao
lại khiến hắn phải chủ động đuổi theo nàng?
Công Tôn Ngọc chưa tỉnh hồn, nhưng vừa nhìn thấy ân nhân cứu mạng,
dung nhan tuấn mỹ, nhãn tình của nàng ta lập tức sáng lên, muốn đến đến
ngay bên hắn để tỏ lòng cảm ơn.
Đáng tiếc, còn chưa tới được gần người ta, Công Tôn Ngọc đã ngã cắm đầu ở trên mặt đất.
Úy Kỳ Dương ở bên đếm ngược. Ba, hai….. Chậc chậc, thật là….. Người
không biết không có tội, con người chân chính thì nên biết giữ mình.
Tư Không Thu Trạm ngay cả liếc mắt nhìn nàng ta một cái cũng không
thèm, trực tiếp chạy nhanh đến bên bên cạnh Bùi Mạch Ninh, đi thẳng về
phía phòng nàng.
“Ngọc nhi…” Chỉ còn lại tiếng gào của Công Tôn Duẫn kinh hách
từng trận. Úy Kỳ Dương ngửa đầu ngó ra ngoài cửa sổ trăng tròn. Haiz,
đêm trăng tròn, thật nhiều chuyện phiền phức, vẫn nên trở về phòng ngủ
nhắm mắt dưỡng thần, ngủ cho đẫy giấc mới là người thông minh.
Mới vừa đi trở về phòng, Bùi Mạch Ninh liền mở lòng bàn tay ra xem.
Vừa rồi nàng khẩn cấp rời đi chưa có nhìn qua, nếu không phải là vì vật
nhỏ trong lòng bàn tay, khóe miệng nàng bây giờ cũng chẳng thể nào có
cười nổi dù chỉ là một chút. Quả thực, vật nhỏ này chính là mảnh nhỏ của hoa tai Lưu Quang, không nghĩ nó lại có thể ở trong cơ thể cóc tinh
kia, khó trách một con cóc tinh nho nhỏ lại đột nhiên trở nên lợi hại
như vậy.
Còn về vụ án thiếu nữ bị moi mất tim kia, nàng nghĩ chắc hẳn là do
con cóc tinh nhỏ này không thể dung hòa được luồng sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể nên mới bị sức mạnh đó chi phối ngược lại dẫn đến mất kiểm soát, gây ra những vụ như thế này.
Thở dài, nói đi nói lại, chuyện này còn phải trách Diêm Vương điện
bọn họ. Xem ra đợi nàng phải an bài luân hồi chuyển kiếp cho oan hồi kia thật tốt mới được , ít nhất làm cũng phải để cho người ta được đầu thai vào nhà tử tế.
Nhanh chóng dùng nước xối rửa qua, Bùi Mạch Ninh mới đem mảnh nhỏ này nuốt vào bụng. Nhưng mà, vừa nghĩ mảnh nhỏ này từng ở trong cơ thể của
con cóc tinh kia, nàng vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Vừa mới nghĩ tới, cửa phòng liền bị mở ra, ngay sau đó lại bị đóng lại, không cần quay đầu, nàng cũng biết người đến là ai.
Tuy rằng mới đầu có chút kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã được
gặp Tư Không Thu Trạm, nàng cũng không phải có cảm giác gì đặc biệt cho
lắm, trong lòng còn hơi có chút oán hận. Nếu là tìm không thấy hắn, nàng có thể mượn cớ đi tìm hắn để tranh thủ tìm những mảnh khác của hoa tai
Lưu Quang.
Một đôi bàn tay to chặt chẽ ôm lấy eo thon nhỏ của Bùi Mạch Ninh, mạnh mẽ ôm chặt nàng vào trong lòng chủ nhân của nó.
“Ninh nhi…” Tiếng thì thầm vang lên, giờ phút này Tư Không Thu Trạm mới biết mình có bao nhiêu nhớ nàng. Nhuyễn ngọc ôn hương trong
vòng tay của hắn, hắn mới cảm thấy nội tâm của mình mềm mại trở lại. Tựa đầu trên vai nàng, hít hà hương thơm trên tóc của nàng, giống như nàng
chưa bao giờ rời khỏi hắn.
” Sao nàng lại rời khỏi Kinh đô?” Nàng vẫn cùng Úy Kỳ Dương ở
một chỗ sao?~~ Tư Không Thu Trạm rầu rĩ nghĩ, câu sau hắn không biết
phải hỏi như thế nào nên chỉ để trong lòng. Nhưng cảm giác nhàn nhạt
chua xót kia, hắn chưa biểu lộ thì cũng đã lộ ra ngoài.
“Vậy sao chàng không nói? Chàng cũng đâu có nói mình sẽ rời khỏi Kinh đô đâu!” Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng, đem vấn đề này trực tiếp ném trả lại cho hắn.
Tư Không Thu Trạm ngẩn người, lập tức có chút xấu hổ, lại càng ôm Bùi Mạch Ninh chặt hơn: “Ta không phải đã viết ở trong thư rồi hay sao?” Cũng là bởi vì không cách nào giáp mặt cáo biệt, hắn mới chọn cách để thư lại rồi ra đi.
Từ khi đã xảy ra chuyện kia, hắn liền muốn nhất định phải thanh trừ
sạch sẽ độc tố trong cơ thể. Trước kia không muốn những thứ này là bởi
vì hắn cảm thấy như vậy không có gì không tốt , ít nhất không có nữ nhân nào đến làm phiền hắn. Nhưng chuyện này bây giờ lại liên quan đến sức
khỏe thân thể của nàng, ảnh hưởng chuyện con cái trong tương lai của bọn họ… Hắn đương nhiên là phải đi tìm cách.
Bùi Mạch Ninh làm sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng thở dài, một cỗ ưu sầu bao phủ trong lòng nàng. Nàng sớm muộn cũng sẽ đi,
mà Tư Không Thu Trạm là người, còn nàng thì sống ở Địa phủ, bọn họ muốn
cùng một chỗ, trừ phi hắn………sau đó xuống Địa phủ, bằng không bọn họ dĩ
nhiên là không có hy vọng gì. Xem ra, nàng phải tự nhắc nhở chính mình,
sớm giải quyết tất cả mọi chuyện, không nên lún sâu vào trong tình cảm
của hắn.