“Còn đang tức giận sao?” Thanh âm dịu dàng cùng hơi thở ấm áp của hắn quẩn quanh bên tai nàng, khiến nàng không cách nào bỏ qua sự hiện diện của hắn.
Bùi Mạch Ninh lắc lắc đầu, cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang ấm lên
rất nhiều. Nàng tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Tư Không Thu Trạm, đi
thẳng đến bên giường, đạm mạc nói :”Thời gian không còn sớm, ta cần nghỉ ngơi.”
Ý của câu nói đã rất rõ ràng, nhưng Tư Không Thu Trạm nghe vậy đầu
tiên là sửng sốt, sau đó liền đi theođến bên giường, cởi bỏ ngoại bào
một cách tự nhiên, rồi chui vào trong chăn trên giường.
Bùi Mạch Ninh giật giật khóe miệng, nhìn Tư Không Thu Trạm cứ như vậy mà chiếm đoạt một nửa giường.
“Này! Đây là phòng của ta.” Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
” Chúng ta là vợ chồng.” Thanh âm vô tội đáp lại nói, thuận tiện còn vỗ vỗ một bên giường còn lại, ý bảo nàng cũng lên giường ngủ.
Bùi Mạch Ninh không thể tưởng được, trừng mắt nhìn Tư Không Thu Trạm, thật sự là có mười phần hoài nghi người trước mắt liệu có phải là Tư
Không Thu Trạm hay không?
Nhưng con người màu hổ phách kia đang bình thản nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn là vẻ vô tội.
Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ thở dài, sắc trời đã cũng đã không phải
muộn, lại còn không được đi ngủ, trời cứ như vậy đã sáng lên rồi.
Dù sao hai người cũng không phải là lần đầu tiên đồng sàng cộng chẩm, chỉ là tâm tình của nàng có chút không thích, tự nhiên sẽ cảm thấy kỳ
quái. Rơi vào đường cùng, nàng cũng chỉ còn cách nghiêng người nằm ở
trên giường, không thèm để ý tới Tư Không Thu Trạm, quay lưng lại ngủ.
“Ninh nhi…” Phía sau, người nọ đáng thương tội nghiệp khẽ gọi. Chỉ tiếc Bùi Mạch Ninh đã làm bộ như đang ngủ, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Không lâu sau, nàng liền mơ màng thiếp đi. Sau đó, trong cơn mơ mơ
màng màng, nàng cảm thấy bên hông có một đôi bàn tay ấp áp đang ôm chặt
lấy. Bàn tay to của hắn đang đặt lên trên, nhưng đang say giấc nồng,
nàng cũng không muốn để ý tới …
Trời vừa sáng, cửa phòng vừa mở ra, Bùi Mạch Ninh một thân nam trang
trắng ngà, tinh thần có vẻ sảng khoái. Nàng vừa bước ra ngoài cửa, bên
trong Tư Không Thu Trạm liền đi theo phía sau. Nhưng nếu so sánh với tâm tình đang rất tốt của Bùi Mạch Ninh thì sắc mặt của hắn lại tối đen như mực.
Không có biện pháp, ai kêu buổi tối ôm mỹ nhân mà không dám làm gì,
mỹ nhân lại còn là thê tử của chính mình. Thường thường còn cố ý dán vào người hắn, lăn qua lăn lại, làm hắn không kìm nổi lòng, nhưng lại cố
tình ngủ say, bảo hắn làm sao mà tung ‘ma trảo’ ra được.
Úy Kỳ Dương dùng vẻ mặt ái muội ái muội len lén nhìn trộm giữa hai
người. A ha! Hắn vừa rồi đã nhìn không có sai đâu nhỉ? Hai người bọn họ
rõ ràng là từ một phòng bước ra mà.
Tư Không Thu Trạm mặc kệ hắn, trực tiếp đi theo Bùi Mạch Ninh ngồi ở trước bàn ăn dùng điểm tâm cho bữa sáng.
Tiểu nhị cũng kinh ngạc nhìn, nhiều ra ngoài khách nhân cũng gãi gãi đầu cảm thấy có vẻ kỳ quái.
“YAA.A.A.., cô gia.” Tiểu Đào cố ý đi ra bên ngoài mua lương
khô cho cuộc hành trình, vừa về đến đã nhìn thấy Tư Không Thu Trạm,
không khỏi kinh ngạc mà la lên.
Cũng đúng, đêm qua đã xảy ra chuyện như thế, trừ bọn họ cùng những
người có công lực cao cường ra, những người khác đều ngủ say như chết,
bao gồm cả Tiểu Đào.
Tư Không Thu Trạm nhàn nhạt gật gật đầu, gắp thức ăn vào bát của Bùi Mạch Ninh. Thật đúng là hết lòng chiếu cố nàng.
“Công tử…” Thanh âm của Công Tôn Ngọc từ phía sau truyền đến.
Sau đó liền thấy Công Tôn Ngọc mấy người muốn đi tới, nhưng lại không dám. Bọn họ cũng nhìn thấy, trừ bỏ Bùi Mạch Ninh cùng Úy Kỳ Dương, ngay cả Tiểu Đào cũng không dám tới gần Tư Không Thu Trạm. Hơn nữa chuyện
xảy ra tối hôm qua, bọn họ cũng tự nhiên nảy sinh ý không dám lại gần
hắn.
“Đa tạ công tử hôm qua cứu xá muội, xin hỏi quý tính đại danh của công tử để tiện xưng hô?” Ánh mắt Công Tôn Duẫn lóe lên tia sáng ngước nhìn Tư Không Thu Trạm,
đương nhiên là đã hiểu rõ người trước mắt rất lợi hại, nên cảm thấy muốn kết giao trở thành bằng hữu.
Chỉ tiếc, Tư Không Thu Trạm ngay từ đầu đều không để ý tới bọn họ.
Hôm qua hắn ra tay, thuần túy là bởi vì hắn phát hiện ra đám người của
Bùi Mạch Ninh, hơn nữa lại vừa vặn nhìn thấy con cóc tinh kia muốn làm
hại Bùi Mạch Ninh, hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.
Hắn cứ tự nhiên mà gắp thức ăn cho Bùi Mạch Ninh, cho đến khi bát của Bùi Mạch Ninh chất đầy mới dừng tay.
Một màn ái muội này, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy quái dị. Công Tôn Duẫn nhìn đối phương không có phản ứng, cũng chỉ được ngượng ngùng ngồi ở bàn khác dùng bữa.
“Nếu mà người đã tìm được, vậy hành trình kế tiếp của chúng ta sẽ thế nào đây?” Úy Kỳ Dương giống như là đang xem kịch vui, cho đến khi cảm thấy vở diễn không còn hay nữa, mới bĩu môi hỏi.
“Ta thật vất vả mới rời khỏi kinh thành, đương nhiên sẽ không trở về nhanh như vậy.” Bùi Mạch Ninh nhìn Úy Kỳ Dương nói, nhưng rõ ràng là nói cho Tư Không Thu Trạm nghe .
“Hì hì, sư huynh, dù sao ngươi cũng muốn đi tìm thuốc giải, chi
bằng mang theo chúng ta đây. Mang theo chúng ta không chừng sẽ giúp được sư huynh hoàn thành đại sự!” Úy Kỳ Dương cười hì hì nói, trưng bộ mặt hoa đào cười như hoa cúc ra.
Tư Không Thu Trạm ngay lập tức ngước lên trừng mắt nhìn Úy Kỳ Dương,
chỉ cảm thấy lời của hắn nói có chút chói tai, cái gì gọi là ‘Chúng ta’ ? Hừ, tên này muốn ám chỉ ai với ai đây?
Bất quá, hắn nghiêng đầu lại trông thấy Bùi Mạch Ninh một mặt kia
kiên quyết, thở dài, chẳng lẽ nàng cũng đã quyết định từ trước rồi sao?
“Qua một ngọn núi nữa, chính là Dược Vương Cốc, ta bây giờ sẽ đến Dược Vương Cốc trước.” Tư Không Thu Trạm nói ra với vẻ hơi tức giận. Ý của hắn đã rất rõ ràng, điểm đến tiếp theo chính là Dược Vương Cốc.