“Tránh ra! Tránh hết ra cho bổn tiểu thư- -”Thanh âm nghe rất yêu kiều vang vọng trên đường lớn. Cả khu phố giống như bị cướp càn
quét qua, hàng hóa bị lật đổ bừa bãi, người thì nháo nhác chạy, khiến
cho người ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi đối với vị tiểu thư kia,
nhưng không có người nào dám động thủ.
Người ở khách điếm chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí vang chợt, vó ngựa rầm rập chợt dừng lại. Trong nháy mắt, một roi da vung xuống chiếc bàn
nơi mấy người Bùi Mạch Ninh đang ngồi.
Nháy máy, cái bàn tan thành từng mảnh, Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ
Dương mỗi người mang một người nhanh nhẹn phi thân hạ xuống, thần sắc
băng lãnh như muốn bẻ gãy kẻ không biết điều vừa đến.
“Hừ, quả thật là các ngươi! Không nghĩ tới các ngươi lại dám đến Lang thành. Lần này là tự các ngươi chui đầu vào lưới.” Người tới quả nhiên là Nam Lâm.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp khả ái, giờ phút này lại có chút dữ tợn, làm cho người ta chán ghét. Mà trong tay nàng ta đang cầm roi,
không cần nói cũng biết người vừa vung roi kia chắc chắn là nàng ta.
Tiểu Đào kinh hồn chạy nhanh đứng ở bên cạnh người Bùi Mạch Ninh, không ngờ tới nơi này lại thêm một tiểu thư điêu ngoa hung dữ.
“Chậc chậc, nguyên lai đây chính là cách đón tiếp khách của người Lang thành! Thật đúng là làm cho ta được mở rộng tầm mắt.” Úy Kỳ Dương cười đùa nói, mắt đào hoa vẫn lạnh lẽo một mảnh. Vừa rồi
roi kia quất xuống thật hung tàn khiến người ta không thể không tức
giận.
Nam Lâm mở to mắt nhìn Úy Kỳ Dương ‘xinh đẹp’, quay đầu lại nhìn thấy Tư Không Thu Trạm, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, cặp mắt màu hổ
phách kia đối không hề có nghi hoặc khiến nàng chán ghét, không khỏi cau chặt mày.
Lại nhìn Bùi Mạch Ninh nữ phẫn nam trang được hai soái ca bảo hộ hai
bên. Đồng tính tướng xích*, nàng đương nhiên ghen ghét cực kỳ.
*đồng tính tương xích: người cùng giới ghét nhau
“Ta là đại tiểu thư của thành chủ Lang thành! Ở nói này lời ta nói chính là quy củ!” Nghe một chút thôi cũng đủ thấy nàng ta kiêu ngoại cỡ nào, ngữ khí khiến người phát ghét.
“Hay cho đại tiểu thư Lang Thành! Chẳng lẽ đây chính là đối đãi Lang thành dành cho đệ tử của Lưu điện chúng ta sao?” Úy Kỳ Dương híp mắt đào hoa lại, trải qua một hồi tiếp xúc hắn lại càng thấy chán ghét. Chậc chậc, Quả thực là làm cho người ta chán ghét vô
cùng, xem ánh mắt nàng ta nhìn hắn kìa! Xin nhờ, ả không vừa mắt hắn
đâu!
“Ngươi… .” Vẻ mặt Nam Lâm đột nhiên biến đổi, nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa quên mất thân phận của Tư Không Thu Trạm.
“Người nào ồn ào ở trong này?” Một thanh âm nghe có vẻ hơi khó chịu truyền đến từ gian phòng trang nhã ở trên lầu.
Nghe thấy thanh âm kia, ánh mắt của Nam Lâm đột nhiên sáng ngời, lập tức lớn tiếng kêu lên:”Đại ca, là muội! Muội là Lâm nhi.”
Tình cảm thật tốt! Khách điếm này đúng là nơi chẳng tốt đẹp gì, một lúc mà đụng vào cả hai huynh muội nhà bọn họ.
Cửa gian phòng hạng sang đó được mở ra, một thân ảnh màu xanh nhẹ
nhàng tiêu sái đi ra bên ngoài, người đó có vài phần giống Nam Lâm.
Khuôn mặt tuấn tú nhưng trong mắt lại có sự giảo hoạt nham hiểm tăm tối, làm cho khuôn mặt đẹp của hắn mất đi vài phần thiện cảm. Quả thực, tử
nữ của thành chủ Lang thành này đều chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
“Lâm nhi, tại sao lại ở đây ổn ào? Trong này còn khách quý của đại ca.” Sắc mặt Nam Huy khó coi trừng mắt nhìn muội tử nhà mình.
“Nhưng mà….Đại ca, có người khi dễ muội.” Nam Lam lập tức trưng bộ mặt ủy khuất nhìn Nam Huy, nhăn nhó vặn vẹo trông rất khó chịu. Thật sự làm cho người ta bội phục.
Úy Kỳ Dương cảnh giác quất mắt thẳng tới, phu thê Bùi Mạch Ninh thì
vẫn bình tĩnh trừng mắt đứng bên, ngay cả Tiểu Đào cũng muốn phỉ nhổ Nam Lâm kia. Ai khi dễ ai đây?
“Cái gì? Có kẻ nào dám khi dễ người Nam gia chúng ta ư?” Nam
Huy hứng thú, vẻ mặt tối tăm nhìn theo hướng Nam Lâm chỉ. Ánh mắt của
hắn khẽ giật, những người này đều rất xuất sắc, làm cho người ta ……. rất ghen tị. Quả thật là huynh muội, ngay cả ghen tị cũng đều giống nhau.
“Đại ca, mau giúp muội thu thập bọn họ!” Có ca ca nhà mình ở
đây, Nam Lâm càng thêm lớn mật. Dù sao đây là địa bàn của mình, nàng
không tin nàng không chỉnh bọn họ được. Nàng vẫn chưa quên chuyện ở kinh thành lần đó, mỗi lần ngẫm lại càng cảm thấy tức giận hơn.