Suốt dọc đường xe ngựa không ngừng xóc nảy, hết xuống đèo lại tiến
lên dốc. Ban ngày nhìn thấy đều là cỏ với cây, Dược Vương Cốc này bốn
phía đều là bãi cỏ, một vùng thảo nguyên xanh rờn, cảnh sắc hút hồn
người, không khí trong lành. Hiện tại đã đi được một đoạn xa, dọc đường
lại chưa nhìn thấy quán trọ nào để tá túc qua đêm.
“Đằng trước chắc có quán trọ, nếu không cứ lại lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu này thì ta chết mất.” Ánh mắt Úy Kỳ Dương rốt cuộc sáng lên, phía trước mặt có ánh đèn phát ra từ một tòa thành.
”Đợi một chút…” Bùi Mạch Ninh ngước mắt vừa nhìn, phút chốc nheo lại.
“Như thế nào đại tẩu?” Úy Kỳ Dương nghi hoặc gãi gãi đầu, có chút không hiểu.
“Nơi này là Lang thành à?” Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn mày, hơi
khó tin nhìn tòa thành kia trên lầu cũng có đề hai chữ rất to, cũng
không phải là chỉ có chữ ‘Lang thành’ không.
“Ồ? Hình như là vậy.” Úy Kỳ Dương lúc này mới chợt hiểu ra, theo đó trừng mắt nhìn lên trên thành lâu kia.
“Nhưng Lang Thành thì có gì không ổn sao?” Úy Kỳ Dương phát huy tinh thần hiếu học.
Bĩu môi, Bùi Mạch Ninh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Không Thu Trạm. Tư
Không Thu Trạm vốn đang đứng bên nàng đột nhiên thẳng lưng, ôm lấy eo
của nàng. Hắn không cho là đúng mà trừng mắt nhìn Úy Kỳ Dương.
“Không bằng ngươi hỏi hắn đi!” Bùi Mạch Ninh nhìn bộ dạng đang muốn thanh minh của Tư Không Thu Trạm, tức giận ra tiếng.
Tư Không Thu Trạm hơi giật khóe mắt, lập tức mở miệng nói :”Ninh nhi, ta chẳng có can hệ gì với Nam gia kia.” Xem ra nàng vẫn còn nhớ rõ.
“Nhưng mọi chuyện đều từ chàng mà thành!” Bùi Mạch Ninh như trước vân đạm phong khinh*, nhưng Tư Không Thu Trạm lại có dự cảm không tốt.
*vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng thanh thản.
“Tóm lại, nếu ở Lang thành này vạn vừa gặp phải sự tình gì, chàng tự mình giải quyết, đừng liên lụy đến chúng ta.” Bùi Mạch Ninh cũng không nhận ra đây là địa bàn của Nam Lâm, đãi ngộ tốt có lẽ bọn họ sẽ chẳng được hưởng. Tuy rằng buồn bực vô cớ, nhưng loại cảm
giác giống như lúc này khiến nàng không được thoải mái.
Quả thực, Tư Không Thu Trạm bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt màu hổ phách
ẩn ẩn nhìn Bùi Mạch Ninh, một bộ dáng trách cứ ‘Nàng ngược đãi ta’. Lại thấy Úy Kỳ Dương tấm tắc lấy làm thú vị, hiện thời người đang làm nũng
đòi ‘yêu’ kia thật sự vị sư huynh lạnh lùng bao năm qua của hắn sao?
Trên thực tế, trừ bỏ đối mặt với Bùi Mạch Ninh, hắn xác thực vẫn là Tư Không Thu Trạm lạnh lùng lãm đạm như băng sơn ngàn năm.
Thủ vệ thấy mấy người bọn họ đều có được khí chất bất phàm, đâu dám
dám ngăn đón, đương nhiên là không hề nghi ngờ mà cho bọn họ đi qua.
Thế nhưng, một thủ vệ vừa mới giải quyết nhu cầu sinh lý hàng ngày
của bản thân xong, còn đang nắm chặt dây lưng quần, vừa vặn nhìn thấy
mấy khuôn mặt của những người trong xe ngựa. Tuy chỉ nhìn thoáng qua,
nhưng tướng mạo này….
“Ồ? Là mấy người kia sao? Không được, ta phải chạy nhanh thông báo cho đại tiểu thư.” Thị vệ chạy như bay, bỏ lại mấy thủ vệ khác đang ngu ngơ không hiểu gì.
Vừa vào Lang thành, không thể không nói, Lang thành là nơi ngư long
hỗn tập. Trừ bỏ người đi tới lui hai bên đường, bên trong vẫn còn có
không ít thú nhân. Chúng hình như giống với hầu tinh, mà không chỉ có
hầu tinh còn có gấu tinh, miêu tinh vân vân…. Bất ngờ quá đỗi, chúng ở
đây lại hoàn toàn có thể cùng sống chung với nhau được.
Bùi Mạch Ninh cảm nhận được, những yêu quái này đều được thuần hóa từ lâu, khó trách mọi người ở đây đều yên tâm như thế.
“Thành chủ của Lang thành này khẳng định không tầm thường.”Ngồi xuống một chỗ trong khách điếm, Bùi Mạch Ninh đăm chiêu nói. Ngay
cả trong khách điếm cũng có không ít các loại tinh quái, uống rượu mua
vui, khí chất đâu có thua kém ai.
“Nghe nói thành chủ của Lang thành này hào khí ngất trời, rất được tinh quái trọng vọng, khó trách trong Tu Chân giới nơi này lại có địa
vị quan trọng.” Tư Không Thu Trạm nhấp ngụm trà nóng, con ngươi màu
hổ phách quét mắt nhìn qua tinh quái trong khách điếm. Những tin tức này hắn đã biết từ lâu.
“Haiz, chỉ tiếc, thành chủ Lang thành này lại có mấy tên tử nữ*
không được hiểu biết cho lắm! Duy chỉ có được một người nhưng lại là thứ xuất.” Úy Kỳ Dương chậc chậc mân mê rượu, vẻ mặt hưởng thụ.
*tử nữ: con trai và con gái
“Thứ xuất thì sao? Hiểu được đạo lý mới là chân thật nhất.” Bùi Mạch Ninh trào phúng bĩu môi, đối với việc phân biệt huyết thống thế này nàng luôn cho rằng không đúng.
Đúng lúc này, ở bên ngoài đột nhiên có một trận ồn ào, tiếng vó ngựa
rầm rập hướng tới. Nếu bọn họ không đoán sai, ở bên ngoài bây giở đều là kỵ mã hàng thật giá thật chứ không phải loại ngựa bình thường kéo xe ăn cỏ~~