Bốn phía Dược Vương Cốc hài hòa trong lành, hoa thơm quả ngọt, thỉnh thoảng lại nhìn thấy hầu tinh chuyền cành qua lại.
Bùi Mạch Ninh cùng những người đi cùng đã ở Dược Vương Cốc này hơn
nửa tháng. Cho dù Bùi Mặc Hải không thích Tư Không Thu Trạm, nhưng vì
hạnh phúc của tiểu muội bảo bối, hắn đương nhiên phải dốc lòng tìm cách
hóa giải độc tố trong thân thể của muội phu.
“Trời ơi, quả thật là có thể đến gần hắn được rồi nè!” Tô La
cao hứng nhảy loạn bên cạnh Tư Không Thu Trạm, không hề có dấu hiệu sẽ
ngã gục xuống, như thế này cũng đủ thấy y thuật của Bùi Mặc Hải cao thâm đến cỡ nào.
“Đây chỉ là tạm thời khiến độc trong người hắn thu liễm lại! Chỉ cần không kích động, là không có vấn đề gì!” Bùi Mặc Hải xoa xoa dược liệu ở trong tay, không chút để ý nói.
“Không có biện pháp nào giải hết độc sao?” Lông mi Bùi Mạch Ninh khẽ chớp, thế này chẳng phải là trị ngọn mà không trị gốc hay sao?
“Việc này chỉ sợ không có cách nào, ổn định độc tố được như thế
này đã là cực kỳ khó khăn, hao tốn nhiều sức lực rồi! Giống như sư phụ
đã nói, loại độc tố này là từ nhỏ xâm nhập vào cơ thể của hắn, đã xâm
nhập tận vào máu thịt! Muốn trị tận gốc e rằng trên thế gian chẳng có ai có thể làm được!” Hắn nói như vậy không phải muốn trốn tránh trách
nhiệm, mà đúng thực là ngay chính hắn cũng không chưa tìm được cách hóa
giải độc tố. Không phải hắn ác ngôn nhưng quả thật trên đời này chắc
không có ai có cách điều trị triệt để.
“Cũng có khả năng đây không phải độc.” Lão Cốc chủ vuốt vuốt chòm râu từ ngoài cửa đi tới, khuôn mặt già nua tươi cười hòa ái dễ
gần, cố tình làm cho huynh muội Bùi gia nảy sinh một loại cảm giác khác
lạ.
“Lão nhân, thế là có ý gì?” Tô La chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa tò mò vừa nhảy lên người đùa với Tần Nhạc. Thật bội phục Tần Nhạc có thể trị được nàng ta.
“Chuyện lạ trong giới tu chân này có gì mà không có! Tam giới rộng lớn, chỗ nào mà chả có chuyện lạ, không phải sao?” Lão Cốc chủ nhìn Tư Không Thu Trạm bằng ánh mắt bí hiểm, ngoái đầu nhìn lại Bùi Mạch Ninh. Ánh mắt của lão thể hiện lão là là người biết mọi
chuyện, chỉ cần liếc nhìn qua một cái là nhìn thấu một con người.
“Lão Cốc chủ có ý gì?” Bùi Mạch Ninh hơi nhăn mày lại. Nàng
cảm giác lão Cốc chủ này hệt như một con cáo già, nhìn bề ngoài mềm yếu
nhưng thực chất lại khiến người phải kinh sợ.
“Ha ha ha, những gì đồ nhi của ta có thể làm cũng chỉ được thế này, còn lại, ta tin lệnh sư phụ của công tử đây có thể trả lời.” Lão Cốc chủ cười tủm tỉm nhìn Tư Không Thu Trạm, ý tứ kia đã quá rõ ràng.
Tư Không Thu Trạm lạnh lùng nhìn lão Cốc chủ, nhấp nhanh môi mỏng, không cho là đúng.
“Một khi đã như vậy, chúng ta hãy xuất phát đến đỉnh Tử Vi Sơn thôi!” Úy Kỳ Dương nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên. Có trời mới biết hắn đã chán muốn chết rồi, muốn bay ngay khỏi Dược Vương Cốc này, chỉ cần có
thể rời xa Tô La, dù có đi xa mấy hắn cũng chấp nhận.
“Không phải chứ? Thật muốn đi sao?” Tô La lập tức nhảy xuống
từ trên người Tần Nhạc, bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Mạch
Ninh. Tô La có chút luyến tiếc, nửa tháng này, quan hệ của các nàng đã
tốt lên nhiều. Ít nhất Tô La muốn nói cái gì, cũng sẽ tìm đến Bùi Mạch
Ninh, Bùi Mạch Ninh sẽ lẳng lặng nghe nàng nói. Có rất nhiều chuyện
thiếu nữ tư mât, nàng không thể tìm phu quân nhà mình để nói được. Quả
thật nàng cũng hay tới tìm Bùi Mạch Ninh nhiều, cũng khó trách Tư Không
Thu Trạm mỗi lần thấy nàng đều trưng bộ mặt hắc tuyến, vừa nghe thấy
xuất cốc, trông hắn có vẻ thoải mái hơn rồi.
“Tô tỷ tỷ, trong thiên hạ có yến hội nào mà không tàn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau thôi!” Bùi Mạch Ninh cười nhẹ. Nàng ở Dược Vương Cốc không có cảm giác thấy
hoa tai Lưu Quang, có thể rời khỏi nơi này sớm nàng đương nhiên là
nguyện ý.
Bùi Mặc Hải thì không vui cho lắm, thật vất vả mới được gặp tiểu muội nhà mình, nhanh như vậy đã lại muốn rời đi.
“Sư phụ, đại hội Tu Chân không phải sắp xảy ra sao? Dược Vương Cốc chúng ta chẳng lẽ không có ai tham dự?” Bùi Mặc Hải lạnh nhạt nhắc nhở.
Lão Cốc chủ lúc này mới bừng tình nhớ ra: “Nguyên lai là như vậy! Con không nói tới thì ta quên mất, haiz, nhân gia đã già.”
Tô La nghe vậy, nét u buồn trên mặt thay ngay bằng vẻ cao hứng.
“Bất quá… Chỉ còn một ít ngày, các ngươi phải cố gắng làm cho ta thêm một chút dược viên, xong việc thì có thể xuất cốc.” Lão Cốc chủ gian trá tươi cười, bây giờ có thể nhìn rõ ý đồ của lão.
Tô La tức đến mức thiếu chút nữa là nhảy lên, nàng nên nhận ra lão nhân này đâu có lòng tốt như vậy.
Mọi người đồng tình mà nhìn Tô La, rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Tô La lại có thể “Đại bất kính” như thế đối với sự phụ của nàng. Nếu bọn họ
cũng có sư phụ này, chỉ sợ cũng phải giống như thế.
“Tiểu muội, trên đường mọi sự phải cẩn thận, ngàn vạn đừng bị thương.” Bùi Mặc Hải hết sức lo âu nhìn Bùi Mạch Ninh, phải biết rằng, đây là
lần đầu tiên tiểu thư Bùi gia rời khỏi kinh đô, hắn làm sao không lo
lắng cho được.
Sau đó, hắn lấy từ trong túi áo ra mấy bình sứ. Thuốc trong bình đều là thiên kim nan cầu, nhưng hôm nay lại được đưa toàn bộ cho Bùi
Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh cười cười trấn an, Bùi Mặc Hải trước mắt làm sao biết,
muội muội khiến hắn luôn lo lắng đã thay đổi, không cần bất luận kẻ nào
lo lắng cho nữa. Nhưng loại cảm giác được người thân quan tâm thế này
thật sự rất dễ chịu, ấm áp vô cùng.
Ra Dược Vương Cốc, Úy Kỳ Dương thiếu chút nữa không cao hứng khóc lên, không khí bên ngoài sao mà trong xanh đến thế?
“Xin đợi chút…” Đột nhiên, thanh âm nam nhân từ phía sau truyền đến.
Quả nhiên là Tần Nhạc- tướng công của Tô La. Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn
tiêu sái đến trước mặt Bùi Mạch Ninh, làm như không nhìn thấy sắc mặt Tư Không Thu Trạm có chút khó chịu, đưa một tấm lệnh bài cho nàng.
“Bùi cô nương, đây là lệnh bài của Tần gia bảo! Các ngươi chuyến
này đi đến đỉnh Tử Vi Sơn, tất nhiên sẽ phải đi qua nơi này, kính xin
làm phiền cô nương chuyển giao cho xá đệ, Tần Lộc.” Tần Nhạc thành
khẩn nói, hơn nữa hắn với cương vị là trượng phu của Tô La, Bùi Mạch
Ninh tự nhiên là nhận, dù sao cũng thuận tiện, đúng không?
“Là Tư Không phu nhân…” Tư Không Thu Trạm cắn răng nghiến lợi
trừng mắt nhìn Tần Nhạc. Nhưng Tần Nhạc chỉ cười mà không nói, nhìn Bùi
Mạch Ninh nhận lấy đồ, liền yên tâm tiêu sái trở về.
“Tốt lắm, nếu mà sự tình đã xong, chúng ta đi thôi.” Bùi Mạch
Ninh nhún vai, đi thẳng lên xe ngựa. Con ngựa này được bọn hầu tinh chăm sóc tốt lắm, thực không hổ là tinh quái, còn hiểu được phải cho ngựa ăn cỏ, so với mấy tên tôi tớ có tâm cơ thì còn tốt hơn nhiều.
“Ninh nhi…” Tư Không Thu Trạm hơi ủy khuất bĩu môi, lập tức
theo sát sau Bùi Mạch Ninh lên xe ngựa. Nhìn tấm lưng đáng thương tội
nghiệp kia, Úy Kỳ Dương và Tiểu Đào trợn mắt há hốc miệng, tự nhiên mà
run lên. Chậc chậc, Sư huynh (cô gia) như vậy quả thực là quá ‘khủng
bố’.