Editor: Chubyy141
Bùi Sở ở nhà xem kịch bản cả buổi chiều, trong lòng không thể bình tĩnh được.
Nói cho cùng cũng là 700 vạn, cô trả lại một phần, muốn bổ sung đối với cô bây giờ nói thật vẫn là rất nhiều.
Sau khi hút một điếu thuốc, Bùi Sở mở cửa sổ để gió thổi vào làm tan đi mùi khói, sau đó lấy iPad ra xem vài video trước đó của mình.
Bừi Sở vừa cầm ipad vừa bước đến chiếc gương, mô phỏng lại dáng vẻ của mình lúc trước khi đi trên thảm đỏ, mới thử hai phút nàng liền từ bỏ.
Hoàn toàn không tìm được cảm giác.
Cô thở dài, ném iPad xuống ghế sô pha, đi vào phòng tắm thoải mái ngâm nước nóng.
Sau khi cô ấy mặc áo choàng tắm bước ra, khóa cửa mật mã vang lên hai tiếng.
Chúc Tu Duẫn đang xách một túi lớn túi nhỏ trên tay, còn có những hơi nước đọng trên túi.
"Mua ít đồ, đến đây ăn đi."
Bùi Sở theo mùi đi qua, nhìn anh lần lượt đem đồ lấy ra.
Ma Lạt Thang, tôm hùm đất, thịt nướng, bún chua cay.
Nghe thấy bụng Bùi Sở kêu lên, cô thật sự không ngờ Chúc Tu Duẫn là từ nhỏ tiếp nhận giáo dục đại học, lại có thể mua loại đồ ăn vặt này.
Trong một năm ở nước ngoài, Bùi Sở hiếm khi ăn những món ăn chính thống này. Không ngờ bữa đầu tiên khi trở về lại được Chúc Tu Duẫn mời, hơn nữa tất cả các món đều thứ cô thích.
Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn những thứ này nuốt nước bọt: "Anh... làm sao lại mua những thứ này? Tôm hùm đất nhà này ăn siêu ngon, lúc nào cũng đông khách, chắc xếp hàng rất lâu nhỉ?"
Chúc Tu Duẫn không hề gì nói, "Triệu Cảnh giới thiệu, cũng là anh ta xếp hàng."
Thật không ngờ, đường đường là Chúc tổng kết thúc cuộc họp lại đi xếp hàng, đứng xếp hàng đủ 2 giờ trên phố bông liễu tung bay.
Mặc dù đều là món Bùi Sở thích ăn, nhưng Chúc Tu Duẫn rốt cuộc cũng không động đến.
Nhìn cái bàn đầy thứ mà anh coi là "đồ ăn không tốt cho sức khỏe", vô thức cau mày.
Để cảm ơn Chúc Tu Duẫn đã cứu bản thân lúc nguy cấp, Bùi Sở bóc hai con tôm hùm đất rồi bỏ vào trong bát anh, "Nhà này khá ngon, nếm thử đi."
Để không tỏ rõ sự mong đợi của mình, Bùi Sở cố tình cúi mặt xuống.
Theo nét mặt Chúc Tu Duẫn nhìn thấy, hình như cô ấy không vui. Để không gây ra tranh chấp, anh lặng lẽ gắp lên ăn.
"Thế nào?"
"Cũng được."
Bùi Sở chọc mấy viên thịt Ma Lạt Thang trước mặt, mở miệng nói, "Cái đó... Em sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh, nếu anh có các điều kiện khác, em sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng."
Chúc Tu Duẫn nhìn chằm chằm vào cô, chuyển đề tài: "Bệnh chưa chữa khỏi?".
Bùi Sở sững sờ trong giây lát, sau đó cô nhận ra những gì mình đang nói, bệnh rôi loạn tính khí của mình.
Cô hơi cau mày: "Anh điều tra em?"
Nhưng suy nghĩ lại, Chúc Tu Duẫn muốn biết cái gì không phải dễ như ăn cháo à.
Bùi Sở mỉm cười, đeo găng tay dùng một lần bắt đầu bóc tôm: "Em vẫn luôn như cũ, tính khí đã khắc chế rất nhiều."
"Anh không nói tính khí" Chúc Tu Duẫn vuốt xuôi theo vành bát.
Bùi Sở ngước nhìn anh.
"Triệu chứng bệnh của em dẫn tới chướng ngại tình cảm."
"Ha..." Bùi Sở cười nhẹ, chống tay dựa vào trên bàn, nghiêng người về phía anh: "Chúc tổng, anh còn sợ em sẽ không yêu anh sao?"
Chúc Tu Duẫn đem cô đẩy trở về: "Cổ áo quá rộng."
Chúc Tu Duẫn đặt tôm hùm đất đã bóc vỏ vào bát của Bùi Sở, chậm rãi mở miệng: "Tiền có thể từ từ trả, điều kiện là anh hy vọng em sẽ cân nhắc việc phục hôn."
Đối với việc phục hôn thật sự rất kiên trì nha.
Ngay lập tức, anh ấy nói thêm: "Anh hy vọng điều tiên quyết của việc phục hôn là em có tình cảm, chứ không phải vì lòng biết ơn".
Thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Bùi Sở rất muốn trêu anh: "Tình cảm rất nhiều nha. Ngủ vài lần không đủ sao?"
- --------------------------------------------
Ma Lạt Thang
tôm hùm đất
bún chua cay