Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 8: Chương 8: Sinh hoạt rối loạn




Ban đm cầu tu Hamburg lẳng lặng ngủ say bn bến cảng, tạo hnh mi vòm mu xanh l cy di sự chiếu sng của nh đèn v cùng rực rỡ, kéo di đến bờ bin biến mt trong mn đm. Trn đờng ph rộng rãi thỉnh thoảng qua lại vi chiếc xe, lặng yn khng tiếng động. Cột đèn xanh đầu đờng vẫn vi phơng thức vĩnh viễn khng đổi, sng ln, tt đi, lặp đi lặp lại…

"Phong cảnh bên ngoài thật đẹp!" Đứng ở ban công một tầng nhà trọ hạng sang mười một tầng nhìn xuống bến cảng, Tề Minh không khỏi phát ra cảm khái tự đáy lòng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy say mê.

"Phong cảnh bên trong cũng rất đẹp!" Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền ra từ trong nhà.

Tề Minh lập tức thay bằng vẻ mặt lấy lòng xoay đầu lại: "Ha ha, mình không phải cố ý, cái đó trong sách hướng dẫn rõ ràng viết bỏ vào lò vi sóng là được, không biết sao lại vậy… Aiz, tiếc thật, cái lò vi sóng mới mua…" Vừa nói vừa đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, lấy lò vi sóng làm trung tâm, xung quanh phân tán nhiều miểng thủy tinh, vật thể không biết tên cùng quần áo dính đầy mỡ, cảnh tượng cực kỳ bi thảm.

Một người mặc áo sơ mi trắng, cà vạt thả lỏng trên cổ, tay dính đầy mỡ tức giận nhìn chằm chằm Tề Minh: "Thật không biết môn ngoại ngữ của ngươi sao lại thi qua được, tôi từ trong bụng mẹ cũng đọc hiểu câu này!" Vừa nói vừa ném cho hắn một mảnh đồ hộp bằng sắt, phía trên viết lớn một hàng chữ tiếng Đức màu đỏ "Mở ra rồi làm nóng."

"A, cái này… Aiz, ngươi đừng thu dọn nữa, dù sao ngày mai cũng sẽ có người đến quét dọn, đến lúc đó cùng nhau nữa dọn dẹp thôi." Dừng một chút, thấy sắc mặt đối phương sắc vẫn không khởi sắc, Tề Minh vội vàng bổ sung: "Ngày mai mình đi mua cái lò vi sóng mới cho cậu, đúng, nhất định mua cái giống y hệt." "…" "Ai nha, cậu hôm nay mặc thật đẹp, mặc nghiêm túc như vậy, có hoạt động quan trọng gì sao?"

Hạ Cẩm Hiên cuối cùng bỏ cuộc, đối với Tề Minh vô lại, hắn đến bây giờ cũng chỉ có thể đành chịu vậy thôi, buồn bực rửa sạch tay dính mỡ, tháo cà vạt, cởi hai cúc cổ áo, ném mình lên ghế sa lon: "Cà phê!" Không bao lâu sau, Tề Minh động tác lưu loát bưng tới một ly cà phê, biểu tình nịnh nọt khiến cho hắn nhìn lại có xúc động muốn đánh người.

"Hiên, hôm nay mình gặp được hai mỹ nhân Trung Quốc ở siêu thị, quá đẹp, quả thật là cực phẩm… "

Hạ Cẩm Hiên uống một ngụm cà phê, nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với loại cà phê hòa tan này không thích lắm: "Thế nào? Mới đến không bao lâu liền lộ ra nguyên hình? Vậy ngững mỹ nữ trong nước thì sao? Ngươi định xử lý sao?"

"Một chữ - cắt, mình muốn là kéo thêm vài năm không trở về nước, họ khẳng định đã sớm chạy đi quyến rũ những người khác rồi… Aiz, cậu vẫn chưa trả lời mình đấy, hôm nay đã làm gì? Cả ngày cũng không trông thấy người, còn mặc thành hình người dạng chó như vậy." Nói xong còn dùng ánh mắt quỷ dị quan sát Hạ Cẩm Hiên.

"… "

Hạ Cẩm Hiên cầm gối ôm cạnh tay đập mạnh vào mặt Tề Minh, Tề Minh gào khóc : "Chết tiệt, cậu không biết tôi kiếm ăn bằng khuôn mặt này sao?”

Nói đến hình người dạng chó, Hạ Cẩm Hiên mặc dù không có khuôn mặt hoa đào trêu hoa ghẹo nguyệt như Tề Minh, nhưng tuyệt đối cũng được coi như hình tượng đẹp trai như ánh mặt trời, nhất là khí chất thích hợp bên ngoài kia, ánh mắt tràn đầy cơ trí, ném đến đâu cũng không thể khiến cho người ta quên lãng sự tồn tại. Chiều cao 1m83 ở nước Đức cũng không có vẻ thấp. Góc cạnh khuôn mặt mơ hồ mang theo chút tính trẻ con, nhưng phần lớn thời gian hắn cũng thu liễm lại khá nhiều. Như lúc nhìn Hạ Cẩm Hiên cùng Tề Minh, người bình thường chắc chắn cũng sẽ trước cảm khái Tề Minh anh tuấn, sau đó không khỏi lại bị Hạ Cẩm Hiên hấp dẫn.

"Ngủ, ngày mai còn có lớp." Hạ Cẩm Hiên cũng không trả lời vấn đề Tề Minh, ngáp đi vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.