Vết thương của Lãnh Lạc phục hồi rất chậm, may mà hắn
vốn trầm mặc ít lời, cũng không hành động nhiều, nếu đổi lại là Lăng Đằng Vân
nằm cả tháng trên giường như thế, sợ rằng đã sớm buồn bực đến chết.
Trên đường phố nơi nơi lo thu xếp nghênh đón Khâm sai,
canh gác cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Tiểu trấn này gần núi sâu, giữa sườn
núi có một suối nước nóng, đối với chữa thương rất có lợi, vì vậy giúp Lãnh Lạc
đến ở tại sườn núi.
Vũng nước rất lớn, hơi nóng tràn đầy mùi lưu huỳnh.
Đỡ Lãnh Lạc tiến vào vũng nước, hắn ở trần thân trên,
thân hình cân xứng rắn chắc, làn da màu lúa mạch trong hơi nóng ửng hồng lên,
trước ngực là hai đóa hải đường trắng mịn non mềm.
Hắn vốn đang nhắm mắt điều tức, tựa hồ như thấy ánh
mắt của ta, mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhếch môi quay đầu đi, vậy mà đỏ
mặt…
Oa oa oa, Lãnh Lạc ngươi không nên mê hoặc lão tử ngay
lúc này, bằng không thì không chừng làm ra chuyện cầm thú cũng không bằng nha…
Xoay người đang muốn đi dạo chỗ khác, đột nhiên một
tay hắn bắt cạp váy lão tử, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Ta nhận biết Dạ Lưu Ly,
cho tới nay đều là tùy tâm sở dục.”
* Tùy tâm sở dục :thích là làm
Khẳng định ánh mắt lão tử ánh lên: “Thật có thể hả
????”
Mắt hắn nhìn về nơi khác: “Muốn tắm thì tắm đi, suối
nước này cũng không phải của ta.”
… Lãnh Lạc ngươi thật không hiểu phong tình…
Trên bờ, Lăng Đằng Vân ôm một đống lớn thuốc bổ dược
liệu, tại nơi lửa cháy đổ thêm dầu: “Mặc kệ Ly Ly làm chuyện gì, ta vĩnh viễn
ủng hộ ngươi.”
Lão tử hắc tuyến.
Yên lặng cởi y phục, hưởng thụ đãi ngộ tắm rửa suối
nước nóng. Buồn bực nhiều ngày như vậy, ngâm mình ở khí nóng, có chút cảm giác
buồn ngủ. Đang lúc hưởng thụ rất đắc ý, Lăng Đằng Vân vậy mà cũng cởi trần trụi
nhảy xuống, bơi tới bên người lão tử, trên mình lão tử cọ loạn như con chó nhỏ.
Không nhịn được đẩy hắn ra, chửi một tiếng cọ cái gì
mà cọ, muốn uống sữa à. Sau đó hắn vẻ mặt ủy khuất nhìn ta, hai con mắt còn
chớp chớp, lão tử mắc ói thiếu chút nữa nhổ ra.
Bên kia Lãnh Lạc thản nhiên kêu một tiếng: “Lăng”.
Lăng Đằng Vân lại ngoan ngoãn thối lui, lão tử không khỏi YY, hai người kia sẽ
không có gian tình chứ?????
Lãnh Lạc: — —.
Lăng Đằng Vân: — —+++++
Đang lúc hồ nghi, một đôi tay thô ráp ấm áp đặt lên
vai lão tử, từ tỏa dương huyệt chậm rãi ấn tới, dĩ nhiên vô cùng thoải mái. Lão
tử hí nửa mắt, mặc hắn nhẹ nhàng vân vê ấn bả vai, thanh âm hắn rất nhẹ nói,
nghỉ ngơi một chút đi.
Đang lúc sắp đi vào giấc mộng, quay đầu lại, đôi mắt
Lãnh Lạc ánh đen, dường như có sức hút vô hình, có thể hút linh hồn người khác.
Không biết là cố ý hay vô ý, hắn đột nhiên cúi đầu, bờ
môi ấm áp sượt qua mặt ta. Lão tử đương nhiên nắm chặc cơ hội, nhẹ đẩy lưỡi
hôn.
Tay hắn nắm thành quyền, nhiều lần do dự, rốt cục
quyết định quyết tâm ôm thắt lưng ta, bàn tay thô ráp lướt qua da thịt trần
trụi nhẵn mịn của ta, khuấy động ngứa ngứa.
Khụ, chỗ này giản lược tám trăm chữ….