“Lăng Đằng Vân ngươi xem cái chỗ màu xám kia có phải
là dược quán không?”
“Ta hình như không phụ trách trông coi dược quán.”
“…”
Một lần nữa cầm cái siêu giúp Lãnh Lạc sắc thuốc, Lăng
Đằng Vân đang đút thuốc hắn, thì ông chủ Hoắc chủ cửa hàng đồ cổ lớn nhất vùng
đến cửa thăm: “Ai nha, Lăng huynh.” (Lăng: ngươi có biết nhục không, râu ria
một xấp dầy mà gọi Lăng huynh!!!!)
“Lăng huynh a, ngươi lần trước bán cho ta kiện
hàng kia…”
Lăng Đằng Vân: “Khụ khụ khụ khụ…”
Ông chủ Hoắc: “Kiện hàng kia…”
Lăng Đằng Vân: “Khụ khụ khụ khụ…”
Ông chủ Hoắc: “Kiện hàng kia…”
Lăng Đằng Vân: “Khụ khụ khụ khụ…”
Ông chủ Hoắc: “ Lăng huynh ngươi đang bị bệnh có đúng
hay không?”
Lăng Đằng Vân: “Không,có.”
Ông chủ Hoắc: “Ách, ngươi lần trước bán cho người
thiếp của ta cái bô a, ai ui mẹ của ta, hai người cứ tranh giành nhau oa…”
Lãnh Lạc: — —|||||||
Lão tử: — —++++
Lăng Đằng Vân: ◎-◎
Ông chủ Hoắc: “Được rồi, gần đây có mặt hàng nào mới
không? Có thì nhất định phải thông báo trước tiên cho tiểu đệ, tiểu đệ tuyệt
đối sẽ không khiến Lăng huynh chịu thiệt…”
Lăng Đằng Vân: “Hàng mới cái đầu ngươi a, cút!!!!”
Bầu không khí rất xấu hổ, lão tử thật ra không sao cả,
có cái tên SB kia nguyện ý mắc mưu, còn biện pháp nào hơn. Lãnh Lạc lại bướng
bỉnh ngồi dậy: “Không được lừa lọc đảo điên.”
* SB: xưng hô miệt thị người khác thì
dùng từ này, chi tiết hơn mời liên hệ google hoặc baidu.
Lăng Đằng Vân vẻ mặt ủy khuất: “Thế nhưng…”
“Khụ khụ… không cho phép lừa gạt người khác.” Ta nhìn
hắn lại ho ra máu, cũng chỉ rống lớn lên với Lăng Đằng Vân: “Kêu ngươi không
được, ngươi có nghe không!!!”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” Hắn vừa ứng phó, lại
vừa bưng thuốc đút Lãnh Lạc.
Editor: Lăng Đằng Vân hình mẫu nàng dâu nhỏ trong
truyền thuyết, rất ngoan, rất hiền, rất tiểu thụ huhuhu @-@
Sáng sớm hôm sau, Lăng Đằng Vân gọi lão tử đi ra
ngoài.
“Ngày hôm nay chúng ta thu mua thanh nhiễm bỗ, mười
hai lượng bạc một cái.”
* Thanh nhiễm bỗ : thuốc nhuộm xanh
“Oa, thứ quý giá như vậy có ích gì?”
“ Làm bộ như theo ta không biết rõ, nhớ kỹ, nhiều
người biết đến càng tốt.” Vì vậy hôm đó, trực tiếp tại tiểu trấn thu mua thanh
nhiễm bỗ mười hai lượng một cái, tiểu trấn ồn ào, nghị luận sôi nổi.
Lão tử mê hoặc.
Ngày thứ hai bắt đầu phát hiện có thật nhiều thương
nhân bắt đầu thu mua thanh nhiễm bỗ, sau thanh nhiễm bỗ càng ngày càng quý,
càng ngày càng khó thu, chúng ta mua mười hai bọn họ mua mười lăm, chứng ta mua
mười lăm lượng bọn họ mua hai mươi lượng, chúng ta hai mươi lượng bọn họ ba
mươi lượng, chúng ta ba mươi lượng bọn họ bốn mươi lượng.
Ta lo lắng hỏi Lăng Đằng Vân, hắn thong dong đi bỏ củi
thêm vào lò thuốc, nói: “ Tốt lắm oa, chờ khi lên tới năm mươi lượng, ta năm
mươi lượng một cái bán cho bọn hắn, ta có hàng hóa sợ gì bọn họ.”
“…”
Thanh nhiễm bỗ rất nhanh giảm giá xuống, từ một trăm
thành chín mươi rồi đến tám mươi lượng, sau cùng khi còn mười lượng bạc, Lăng
Đằng Vân toàn bộ mua trở về, sau đó nâng lên thành một trăm lượng bạc tiếp tục
bán ra…
Mọi người đều nói người này có bệnh, không bao lâu,
quan Khâm sai Bắc tuần. Không biết từ miệng ai nói ra, sau cùng tất cả mọi
người đều biết Khâm sai thích quan viên mộc mạc, đối với vải vóc quần áo đồ
dùng hàng ngày rất yêu thích màu xanh. Vì vậy một đêm đó, thanh nhiễm bỗ tiêu
thụ tốt, Lăng Đằng Vân trước lấy ra một trăm cái, bán hết, lại lấy ra năm mươi
cái nâng giá bán…
Tất cả mọi người chỉ biết càng ngày càng quý, cho nên
điên cuồng tích trữ, thanh nhiễm bỗ bình thường không ai hỏi đến một dạo đạt
đến tìn cảnh nghìn vàng khó cầu.