Đại lễ tân hoàng đăng cơ hoãn lại, ta biết hắn bị
thương không nhẹ. Triều đình quả nhiên lại phái Lãnh Lạc truy bắt ta… Tiểu
thuyết này một chút hồi hộp đổi mới cũng không có.
Ta ở một tiểu trấn gặp lại Lãnh Lạc, vẫn như xưa trang
phục màu đen, dáng người cao ngất, trên tay là thô thiết liên hắc sắc hiện ra
quang cảnh âm u.
* Thiết liên : dây xích sắt
Lão tử mỉm cười đối diện với hắn: “Lãnh đại danh bộ,
chúng ta lại gặp nhau.”
Hắn không cười, cũng không nói lời vô ích, lạnh lùng
rút kiếm, nói động thủ đi.
Cùng hắn giằng co, trong thời gian ngắn khó phân cao
thấp. Bên trong hỗn loạn đao quang kiếm ảnh, tiếng người nhốn nháo, tiểu trấn
trong nhất thời người chạy trốn không còn một bóng.
Hắn nhếch môi, không ngừng biến hóa chiêu thức muốn
khiêu chiến cực hạn của ta.
Có mồ hôi theo cổ ta trượt xuống dưới, nhãn thần hắn
vẫn rất lạnh tĩnh, một chiêu lại một chiêu không có ý đồ cùng ta tử chiến, ta
biết hắn lôi kéo, kéo dài tới khi thể lực ta hao hết.
Nhưng là ta không thể chết được, bất luận kẻ nào giết
Hoa Mạt Ly, đều phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng!!!!
Xoay chuyển bên phải Lưu Ly đao, lam quang nở rộ, Mộc
xuân phong ta còn chưa hiểu rõ, thế nhưng đành phải vậy, liều mạng như thế,
sinh tử đều do số trời!!
Khi cả người cùng đao lam quang mang theo nhiệt cứu bổ
qua, hắn một tay bấm quyết, là một tư thế hoàn mỹ thủ thế nghênh địch, sau đó
khi đao tới ngực, hắn đột nhiên bỏ kiếm.
Đối mặt với võ lâm thần thoại tâm pháp, hắn phi thường
an tĩnh mà quăng kiếm đi.
Ta liều mạng khống chế, nhưng không thu thế được, khi
Lưu Ly đao nhập vào ngực hắn, ta cảm thấy so với giết chính mình còn khổ sở,
còn đau lòng hơn.
“Ngươi…” Ta đột nhiên không biết nói cái gì, cổ họng
như bị vật gì nuốt trụ.
“Ta đột nhiên phát hiện ra ta đỡ không được. Cho nên
vứt vũ khí nhận lấy cái chết, như vậy cho mọi người thấy ta cố ý nhường ngươi,
chẳng phải là so với bị giết sĩ diện rất nhiều.” Hắn mỗi một chữ đều nói rất
nhẹ, rất chậm, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tâm lý của ta đột nhiên đã không còn hận.
Một tay nắm lấy hắn, mặc hắn ngã vào trong lòng, Lãnh
Lạc, lão tử làm sao cho ngươi chết dễ dàng như vậy.
Cuối cùng vẫn liên lụy Lăng Đằng Vân, ta bất đắc dĩ
nhìn Lãnh Lạc trên giường. Bị thương đến chỗ hiểm, hiện tại nửa chết nửa sống.
Thuốc của hắn cần nhiều dược liệu quý giá, thế nhưng… Lão tử không có tiền.
Lúc này đây mới phát hiện lão tử cả đời vơ vét của
cải, cả đời chưa từng tiết kiệm tiền tài.
Lăng Đằng Vân nghe nói xong, chỉ trợn trắng mắt:
“Thiếu tiền? Ta phải làm gì?”
“Ngươi trên người có tiền?”
“Ta xuất môn chưa bao giờ mang tiền.”
Lão tử: — —||||||||.