Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 48: Q.1 - Chương 48: Chuyện xưa năm đó




Thất hoàng tỷ đề phòng nàng? Vậy có phải đại biểu Ngũ hoàng tỷ cũng giống như vậy?

Ti Mộ Hàm bên môi lộ ra một tia tự giễu, chợt xoay người đi về phía hậu cung – Thanh Tư điện.

Thanh Tư điện.

Đức quý quân tĩnh tọa trên giường mềm ở noãn các, trong tay cầm một quyển sách, thế nhưng không xem, vẻ mặt sầu lo đang trầm tư.

“Khởi bẩm quý quân, Thập Lục điện hạ tiến cung thỉnh an.” Lúc này, một cung thị đi vào bẩm báo.

Đức quý quân nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, “Còn không mau để Hàm Nhi đi vào!”

“Nô thị tuân mệnh.” Cung thị kia lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Một hồi sau, Ti Mộ Hàm mỉm cười đi vào, đang muốn hành lễ, lại bị Đức quý quân ngăn cản.

“Ngươi đứa nhỏ này, tới gặp phụ quân cũng nhiều lễ như vậy làm cái gì?” Đức quý quân quát khẽ nói, “Đến, cho phụ quân nhìn, phụ quân đã rất lâu chưa gặp Hàm Nhi!”

Ti Mộ Hàm ấm áp mỉm cười, “Nhi thần nhiều ngày chưa từng tiến cung thỉnh an phụ quân, phụ quân khỏe không?”

Đức quý quân dừng một chút, thở dài nói: “Phụ quân rất tốt, chỉ là oan ức Hàm Nhi.” Hàm Nhi không tiến cung nguyên nhân hắn sao lại không biết.

Nàng không phải chi nữ thân sinh của hắn, cho nên nhất định phải kiêng kị một ít, chỉ là, không biết đây là thủ đoạn của Chiêu Hoàng quý quân, hay là ý của bệ hạ!

“Nhi thần rất tốt.” Ti Mộ Hàm cười nói, “Phụ quân ngồi xuống trước đã.”

Đức quý quân gật gật đầu, ngồi trở lại trên giường mềm, lại gọi cung thị châm trà.

Một hồi lâu sau, An nhi bưng trà nóng đi vào.

Ti Mộ Hàm bất động thanh sắc tiếp nhận, nhẹ nhàng uống một hớp.

An nhi dâng trà xong, im lặng đứng một bên, vẻ mặt hết sức thất lạc.

Đức quý quân phất phất tay để hắn lui ra, sau đó nhìn về phía nữ nhi, do dự nửa khắc, cuối cùng hỏi: “Hàm Nhi ngươi không thích An nhi?”

“Phụ quân vì sao hỏi như vậy?” Ti Mộ Hàm giả vờ không rõ nói.

Đức quý quân nói: “An nhi tuy rằng thân phận thấp kém, thế nhưng tính tình rất tốt, dáng dấp cũng không tệ, hơn nữa hắn thuở nhỏ liền đi theo phụ quân, phụ quân nghĩ, để hắn đi theo bên cạnh ngươi hầu hạ, dù sao cũng hơn chết gìa ở trong cung.”

Ti Mộ Hàm mân môi khẽ cười: “Phụ quân nếu thích, kia nhi thần một lát nữa liền mang theo hắn xuất cung là được.”

“Ngươi đứa nhỏ này!” Đức quý quân bất đắc dĩ nói, “Nói giống như phụ quân ép buộc ngươi vậy, được rồi được rồi, ngươi nếu không thích, vậy coi như phụ quân chưa từng nói.”

Ti Mộ Hàm nở nụ cười, “Phụ quân, nhi thần biết đây là hảo ý của phụ quân, chỉ là Thục Vũ Chi dù sao cũng là con trai Thục tương, nhi thần thì không sao, thế nhưng đối với phụ quân, e sợ không tốt.”

Đức quý quân sững sờ, hắn đây đúng là không nghĩ tới, lúc trước để An nhi tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, chỉ là vì không ưa Thục Vũ Chi kia, nhưng nếu hắn lúc này đưa An nhi vào phủ, Chiêu Hoàng quý quân chắc chắn dựa vào đó hưng binh vấn tội, “Vẫn là Hàm Nhi nghĩ chu đáo, chỉ là Thục Vũ Chi kia…”

“Phụ quân yên tâm, Vũ Chi rất tốt.” Ti Mộ Hàm cười nhạt nói.

Đức quý quân nhăn mày, “Hàm Nhi tựa hồ rất yêu thích hắn?”

“Cũng bình thường.” Ti Mộ Hàm mỉm cười nói.

Đức quý quân nhìn kỹ vẻ mặt nàng một chút, cũng không phát hiện dấu vết nàng nói dối, thở dài nói: “Nếu như vậy là tốt rồi, chỉ là phụ quân lo lắng Thục Vũ Chi kia khắc người sẽ làm hại nhi nữ của ta.”

“Khắc người?” Ti Mộ Hàm cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, âm thanh đê mê nỉ non, “Cuối cùng người bị liên lụy trái lại là hắn.”

Đức quý quân nhất thời cả kinh, “Hàm Nhi, ngươi làm sao, xảy ra chuyện gì?” Hắn chưa từng thấy nữ nhi như thế!

Ti Mộ Hàm đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn Đức quý quân, chậm rãi hỏi: “Phụ quân, cha đẻ nhi thần, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì?” Đức quý quân sắc mặt đại biến, bỗng nhiên đứng lên, “Ngươi nói cái gì?”

Ti Mộ Hàm vẻ mặt nghiêm túc lên, liền phụ quân cũng hoảng sợ như vậy, kia đại biểu chuyện năm đó tất nhiên không đơn giản, “Phụ quân, cha đẻ nhi thần đúng là khó sinh mà chết sao?”

“Hàm Nhi, ngươi vì sao lại đột nhiên hỏi hắn?” Đức quý quân nắm chặt tay của nữ nhi, sắc mặt tái nhợt, thanh âm cũng run rẩy lên.

Ti Mộ Hàm nhăn mày, nàng có phải là không nên tới hỏi phụ quân? Liễm liễm tâm thần, nàng vội hỏi: “Phụ quân ngươi đừng vội, ngồi xuống trước, nhi thần từ từ nói ngươi nghe.”

Đức quý quân phảng phất không còn chủ kiến, tùy ý Ti Mộ Hàm đỡ hắn ngồi xuống.

Ti Mộ Hàm lại gọi cung thị rót một ly trà nóng, đưa cho hắn.

Thật lâu, Đức quý quân bình ổn tâm thần, sốt sắng hỏi: “Hàm Nhi, ngươi vì sao đột nhiên hỏi cái này?” Từ khi nàng làm con nuôi của hắn, hắn chưa từng nghe qua nàng đề cập cha đẻ mình, có lúc ngay cả hắn đều cảm thấy, hài tử này là thân sinh của mình.

Nhưng bây giờ, nàng vì sao đột nhiên hỏi tới?

Ti Mộ Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem sự tình hôm qua bên trong thái lăng nói ra, “Hôm qua, nhi thần ngẫu nhiên gặp mẫu hoàng, cùng mẫu hoàng nhấc lên chuyện muốn đi tới thái lăng bái tế cha đẻ nhi thần, không ngờ mẫu hoàng từ chối.”

Đức quý quân đột nhiên kinh sợ đến mức ly trà trong tay cũng rơi xuống đất, sau đó ngây người như phỗng mà ngồi xuống, không nói một lời.

Ti Mộ Hàm đáy lòng hiện lên chút hổ thẹn, “Phụ quân, nhi thần…”

“Hàm Nhi…” Đức quý quân bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy nàng, “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Chuyện đến nước này, nếu hắn không nói với nàng rõ ràng, tương lai Hàm Nhi nếu ở trước mặt bệ hạ nói tới chuyện này, chỉ sợ sẽ không bình an vô sự như hôm qua.

Nhiều năm như vậy, bệ hạ chung quy vẫn không thả xuống được.

Trình thị đã chết, bệ hạ còn có thể làm cái gì? Hàm Nhi chung quy cũng là hoàng nữ của nàng, là cốt nhục của nàng!

Ti Mộ Hàm ngưng thần gật đầu, “Nhi thần muốn biết.”

“Aiz…” Đức quý quân thở dài, “ Cha đẻ ngươi họ Trình, là nam tử dân gian theo bệ hạ hồi cung trở về, vốn dựa theo quy củ hậu cung, nam tử dân gian tiến vào cung, mặc dù sinh ra hoàng nữ, cao nhất cũng chỉ có thể làm một quý phu, nhưng Trình thị vừa vào cung, bệ hạ liền hạ chỉ phong hắn thành quân, sau đó nhận vạn ngàn sủng ái, thậm chí đã từng ròng rã một tháng đều túc trực trong điện của hắn. Bệ hạ sủng ái một nam tử dân gian như vậy, nhất định sẽ gây nên hậu cung cùng triều thần bất an, Trình thị tiến cung không tới ba tháng, trong triều đã có không ít người bẩm tấu lên, lấy lý do mê hoặc hậu cung, thỉnh cầu bệ hạ xử trí Trình thị, nhưng bệ hạ cũng không để ý tới, còn hạ chỉ biếm (bãi bỏ chức quan) những người bẩm tấu kia, nhưng vẫn không đủ để đem chuyện này ngăn chặn, đại thần bẩm tấu lên trái lại càng ngày càng nhiều, còn lập thề nếu không giết Trình thị liền bãi quan hồi hương, thậm chí có vài đại thần, tuyên bố muốn lấy chết minh chí, mắt thấy sự tình càng nháo càng lớn, bệ hạ biết nếu vẫn khư khư cố chấp như cũ, giang sơn Đại Chu chắc chắn bất ổn, vì lắng lại hậu cung cùng tiền triều chi phẫn, cũng vì bảo vệ tính mạng Trình thị, nàng đã hạ quyết tâm, hạ chỉ đem Trình thị đày vào lãnh cung.”

Ti Mộ Hàm khiếp sợ, “Này chính là nguyên nhân cha đẻ ta bị trục xuất?”

Nếu là như vậy, vì sao mẫu hoàng nói hắn không có tư cách táng vào hoàng lăng?

Đức quý quân gật gật đầu, “Chỉ là không nghĩ tới Trình thị tiến vào lãnh cung không lâu sau, liền nhìn chẩn ra đang mang thai, bệ hạ muốn mượn cơ hội này đem Trình thị ra khỏi lãnh cung, vậy mà lúc này, Hòa Dụ Phượng luôn luôn hiền đức đứng ra ngăn cản, nói nếu thả Trình thị ra, e sợ sẽ vì hắn đưa tới gieo vạ càng lớn hơn, liên luỵ hoàng tự, bệ hạ suy nghĩ vài lần, cuối cùng gật đầu đồng ý, sau đó, cho người chăm sóc bên cạnh Hòa Dụ Phượng tới hầu hạ, Trình thị ở lãnh cung yên lặng chờ sinh, sau đó không lâu, liền bình yên sinh ra hoàng nữ, bệ hạ đại hỉ, tự mình ban tên cho hài tử gọi là Hàm, chính là Thập Lục hoàng nữ Đại Chu ta.”

“Phụ quân, mẫu hoàng rất yêu phụ thân ta sao?” Ti Mộ Hàm đột nhiên hỏi.

Đức quý quân cười nói, “Bệ hạ cũng không phải là không biết sủng ái Trình thị như vậy sẽ mang đến cho hắn họa sát thân, nhưng nàng vẫn không khống chế được chính mình, về điểm này, ngươi liền có thể thấy được, bệ hạ yêu tha thiết cha đẻ ngươi thế nào.”

“Nhưng nàng hại chết hắn!” Ti Mộ Hàm cắn răng, thấp giọng nói.

Đức quý quân lặng im một chút, “Đại Chu hoàng thất có quy củ bất thành văn, Quân thị sinh ra hoàng nữ, có thể bù đắp tất cả tội danh, cho nên bệ hạ muốn nhờ vào đó khôi phục thân phận phụ thân ngươi, nhưng lại lo lắng làm như vậy sẽ lần thứ hai gây nên hậu cung cùng triều đình rung chuyển, Hòa Dụ Phượng không đành lòng bệ hạ ngày đêm sầu tư, liền lợi dụng thân phận hậu cung chi chủ thỉnh chỉ, khôi phục thân phận Trình thị, bệ hạ vui vẻ tiếp thu, thế nhưng vì không cho Trình thị đang tĩnh dưỡng lại chịu công kích, bệ hạ quyết định đợi ngươi tròn tháng mới công bố tin tức Trình thị sinh ra hoàng nữ, cũng đặc xá tội lỗi, khôi phục phân vị, đến lúc đó, mặc dù triều thần đưa ra phản đối, cũng không tìm được lý do, nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới…”

Ti Mộ Hàm cả người rùng mình, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đức quý quân thở dài nói: “Ngay buổi tối khi ngươi tròn tháng, Trình thị cùng thống lĩnh Cấm Vệ quân…” Chần chờ một chút, cuối cùng cắn răng tiếp tục nói, “Cẩu hợp, bị bệ hạ bắt tại chỗ…”(Sally: Nghe là biết có ẩn tình, ông Hòa Dụ Phượng chắc cũng chẳng tốt lành gì.)

Ti Mộ Hàm hoàn toàn biến sắc, “Cái gì?” Nàng đột nhiên đứng lên, cắn răng, từng chữ từng chữ hỏi: “Phụ thân ta, là làm sao mà chết?”

“Bệ hạ giết nữ tử kia tại chỗ, sau đó một mình cùng Trình thị ở lại sững sờ một canh giờ…” Đức quý quân thấp giọng nói, “Không ai biết bệ hạ cùng Trình thị nói cái gì, chỉ biết sau khi bệ hạ ra ngoài, liền hạ chỉ Trình thị…ban chẫm tửu xử tử, lúc đó người ở chỗ này, ngoại trừ Hòa Dụ Phượng, Uẩn Quân, Chiêu Hoàng quý quân, Minh quý quân cùng ta ra, người còn lại, đều bị diệt khẩu, sau bệ hạ đối bên ngoài tuyên bố, Trình thị bị trục xuất phân vị, đày vào lãnh cung sau sinh ra Thập Lục hoàng nữ, khó sinh mà chết.”

“Hàm Nhi… Đừng trách mẫu hoàng ngươi… Nàng…” Đức quý quân trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Ti Mộ Hàm sững sờ đứng lên, cha của nàng cư nhiên là bị phế truất như vậy, là chết như thế!

Mẫu hoàng nàng hạ chỉ ban cái chết cho cha đẻ nàng!

“Trình thị, hắn không có tư cách táng vào hoàng lăng của trẫm!”

Ti Mộ Hàm bây giờ mới hiểu được, vì sao nàng đối với mình nói như vậy!

Hắn không tư cách táng vào hoàng lăng không phải bởi vì bị trục xuất phế quân vị, mà là bởi vì hắn cùng người cẩu hợp?

“Phụ quân…” Nàng nhìn Đức quý quân, khuôn mặt co giật mấy cái: “Vậy ta, đến tột cùng có phải nữ nhi của nàng?”

Đức quý quân hoàn toàn biến sắc, “Hàm Nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Nếu nàng tin cha ta cùng người cẩu hợp, vì sao không nghi ngờ ta không phải nữ nhi của nàng?” Ti Mộ Hàm không để ý cười cợt, nhiều năm như vậy, nàng đối với nữ nhi này chẳng quan tâm, đưa đông đưa tây, khác nào vật chết, có phải cũng từng hoài nghi, nàng không phải là nữ nhi của mình?

“Hàm Nhi!” Đức quý quân lo lắng quát bảo ngưng lại nàng, “Nếu bệ hạ hoài nghi ngươi, năm đó đã sớm xử trí ngươi, làm sao có thể cho ngươi bình an lớn lên!” Hắn thực sự không muốn nói ra, năm đó bệ hạ từng để cho ngự y nhỏ máu nghiệm thân.

Ti Mộ Hàm ha ha cười nói: “Thật sao?”

Đức quý quân thật sự hối hận đã đem chuyện Trình thị nói ra, “Hàm Nhi, những câu này tuyệt đối không nên ở trước mặt người ngoài nói, chuyện năm đó không thể tiết lộ ra ngoài!” Nếu chuyện Trình thị bị tuyên dương ra ngoài, Hàm Nhi làm sao có thể ra ngoài gặp người?

Ti Mộ Hàm hít một hơi, sắc mặt khôi phục như thường, “Phụ quân, nhi thần biết.”

“Hàm Nhi…” Đức quý quân thấy nàng như vậy, trái lại càng thêm lo lắng, “Ngươi…”

Ti Mộ Hàm đánh gãy lời hắn, hành lễ nói: “Phụ quân, thời gian cũng không còn sớm, nhi thần xin được cáo lui trước .”

“Hàm Nhi, không cần làm chuyện điên rồ!” Đức quý quân sắc mặt sầu lo khuyên nhủ.

Ti Mộ Hàm trấn an nói: “Phụ quân yên tâm, nhi thần sẽ không làm chuyện điên rồ! Nhi thần rất nhát gan, rất sợ chết, vì tư lợi, máu lạnh vô tình, mặc dù thật sự muốn vì phụ báo thù, cũng không dám đi làm, huống hồ, là cha đẻ nhi thần phạm vào tội chết, mẫu hoàng xử trí như vậy, cũng không có làm sai, nhi thần làm sao trách mẫu hoàng?”

“Hàm Nhi…”

“Phụ quân, nhi thần không lâu nữa sẽ vào Hàn Lâm viện, e sợ không có bao nhiêu thời gian tiến cung thỉnh an phụ quân.” Ti Mộ Hàm nghiêm túc nói, “Phụ quân phải chăm sóc tốt cho mình.”

Đức quý quân trong lòng càng gấp, “Hàm Nhi, phụ quân…”

“Phụ quân bảo trọng.” Ti Mộ Hàm khom người thi lễ một cái, “Nhi thần xin cáo lui.” Dứt lời, xoay người bước nhanh ly khai Thanh Tư điện.

Một đường đi nhanh, Ti Mộ Hàm thủy chung không cách nào để cho nội tâm bình ổn lại.

Đây là lần thứ nhất đời này nàng liều mạng, chỉ muốn ly khai khỏi nơi này!

Xa xa trên lầu các, Minh quý quân một thân lam y đón gió lạnh mà đứng, “Người kia có phải là Thập Lục hoàng nữ?”

Thiếp thân cung thị bên cạnh Minh quý quân xa xa nhìn một cái, trả lời: “Hồi chủ nhân, đúng vậy.”

“Nga?” Minh quý quân lười biếng đáp một tiếng, “Bổn cung nghe nói, Tuyền Nhi gần đây cùng Thập Lục hoàng nữ này đi rất gần.”

Cung thị kia nói: “Chủ nhân lo xa rồi, điện hạ cũng chỉ cùng Thập Lục hoàng nữ gặp qua mấy lần mà thôi.”

Minh quý quân nhìn chăm chú bóng người chạy gấp mà đi kia, nhăn mày, “Bổn cung cũng nhiều ngày chưa thấy Tuyền Nhi, quá nhớ nhung, ngươi đi truyền ý chỉ Bổn cung, triệu Thập Tam điện hạ ngày mai tiến cung thỉnh an.”

“Vâng.”



Ti Mộ Hàm chao đảo chạy ra khỏi cung, lập tức đoạt lấy roi ngựa trong tay Chương Thiện, liền điều khiển xe ngựa chạy gấp mà đi.

Chương Thiện nhất thời không kịp phản ứng lại, không khỏi sững sờ một lát, khi nàng phục hồi tinh thần lại, xe ngựa đã biến mất trong tầm mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.