Ti Mộ Hàm từ thái lăng trở lại phủ, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt lại,
nàng đem ngựa giao cho môn phòng, sau đó hướng về thư phòng mà đi, vừa
tới cửa thư phòng, liền thấy Chương Thiện chờ đợi ở nơi đó.
“Điện hạ.” Chương Thiện tiến lên hành lễ nói.
Ti Mộ Hàm khẽ nói, “Bản điện có việc xử lý, nếu như không có chuyện gì ngươi liền lui ra đi.”
“Vâng.” Chương Thiện đáp, “Điện hạ đã dùng bữa tối hay chưa?”
Ti Mộ Hàm tiến vào thư phòng, “Chưa, ngươi để nhà bếp tùy ý đưa vài món lại đây là được.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Chương Thiện lĩnh mệnh nói, lại chần chờ chốc lát mới mở miệng: “Điện hạ, Vũ chủ tử còn đang đợi điện hạ dùng bữa.”
Ti Mộ Hàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, kinh ngạc nói: “Hắn còn đang chờ ta dùng bữa tối?”
“Đúng thế.” Chương Thiện cúi đầu nói.
Ti Mộ Hàm nhíu nhíu mày lại, “Đã như vậy, bản điện liền đi Vũ Lâu vậy.” Dứt lời, xoay người ra thư phòng.
Chương Thiện đi theo ra khỏi thư phòng.
“Đúng rồi.” Ti Mộ Hàm bỗng nhiên dừng bước, “Để mã phòng chuẩn bị xe ngựa, trời sáng bản điện muốn tiến cung thỉnh an phụ quân.”
Nàng muốn biết năm đó cha đẻ của mình đến tột cùng phạm vào sai lầm gì
đến nỗi bị trục xuất, mặc dù sinh ra hoàng tự cũng không được khoan
dung chấp thuận táng vào hoàng lăng, biện pháp tốt nhất chính là trực
tiếp đi hỏi phụ quân.
Chương Thiện nói: “Vâng.”
Tây Uyển – Vũ lâu
Thục Thanh nhìn chủ nhân ngồi yên bên bàn ăn, không khỏi lo lắng nói: “Công tử, ngươi dùng bữa trước đi.”
“Chờ một chút đi.” Thục Vũ Chi mỉm cười nói.
Thục Thanh do dự một chút, “Công tử yêu thích Thập Lục điện hạ sao?”
Thục Vũ Chi sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc, “Yêu thích?” Hắn vào phủ mới bao lâu, làm sao cha nuôi lại hỏi hắn vấn đề này?
“Đúng vậy, nếu không, công tử vì sao đối với nàng để bụng như vậy?” Thục Thanh hỏi.
Thục Vũ Chi nhíu nhíu mày, “Nàng là thê chủ của ta, ta đối với nàng để bụng có gì không thích hợp?”
Thục Thanh yên lặng.
“Cha nuôi, ngươi đang lo lắng cái gì?” Thục Vũ Chi nhíu mày hỏi.
Thục Thanh do dự một chút, “Công tử, điện hạ đối với ngươi rất
tốt, thế nhưng… Không biết vì sao, Nô thị cảm thấy nàng cũng không
phải yêu thích công tử, hơn nữa cũng không phải toàn tâm toàn ý đối tốt
với công tử.”
Thục Vũ Chi ngẩn người, “Cha nuôi tại sao lại nói như thế?”
“Công tử, nếu nàng thật sự yêu thích ngươi, thật sự quan tâm
ngươi, thì sẽ không đem quyền quản lý hậu viện này giao cho ngươi.” Thục Thanh nghiêm mặt nói, “Nô thị ở Thục gia một đời, chính phu cũng thấy không ít, nếu tương lai bệ hạ chỉ hôn chính quân cho điện hạ, chính quân cũng là người hẹp hòi
như vậy, công tử tháng ngày sau này tuyệt đối không dễ chịu!”
Hắn kiến thức không nhiều, thế nhưng trước sau so với công tử sống hơn
nửa đời, tuy rằng thấy Thập Lục điện hạ kia đối với công tử tốt cũng rất vui mừng, nhưng hắn cũng không muốn công tử bị Thập Lục điện hạ sủng
ái nhất thời mà che đậy tâm nhãn.
Thục Vũ Chi trầm ngâm một lát, lập tức mỉm cười nói: “Cha nuôi, ngươi lo xa rồi.”
Thục Thanh không hiểu nhìn công tử nhà mình.
“Ta đã từng rất ước ao cảm tình của cha cùng mẫu thân, thế nhưng…” Thục Vũ Chi cúi đầu, “Thế nhưng nhân sinh không thể hoàn mỹ…”
Thục Thanh bỗng nhiên trong lòng đau xót, “Công tử…”
“Cha nuôi, ta tuy không biết nàng tại sao lại có an bài như thế?” Thục Vũ Chi nghiêm túc nói, “Thế nhưng ta lại biết, nàng là thật tâm muốn đối xử tử tế với ta.” Hắn trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Một đời người rất dài, ta chưa bao giờ hy vọng xa vời ta cùng nàng có thể
làm được như cha cùng mẫu thân, thâm tình dày nghị như vậy, thế nhưng ta tin tưởng, ta cùng nàng có thể làm được ‘tương kính như tân’, ta có thể khẳng định, chỉ cần ta an phận thủ thường, nàng liền sẽ không bạc đãi
ta, hơn nữa… Cha nuôi, bây giờ thân thể ta như vậy, cầu cũng chỉ là một
đời an bình mà thôi, nếu cưỡng cầu, chỉ sợ cái được không đủ bù đắp nỗi
cái mất!”
Tuyệt hậu tự, đã là bức tường cao ngăn cách giữa hắn và nàng.
Hắn cùng nàng không thể như cha và mẫu thân!
Ngoài phòng, Ti Mộ Hàm ngừng cước bộ, lắng nghe giọng nói nho nhỏ của
nam tử trong phòng, một hồi lâu sau, nàng xoay người, quay về phía
Chương Thiện nhẹ giọng nói: “Bản điện không đi vào, ngươi đi nói cho hắn, bản điện còn có việc, để hắn tự mình dùng bữa, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chương Thiện cúi đầu nói: “Vâng.”
Ti Mộ Hàm nhíu mày, cất bước ly khai.
Ban đêm hàn khí rất nặng, nàng một mình bước chậm trên hành lang, Thục
Vũ Chi có thể nhận rõ vị trí của mình như vậy, nàng nên rất yên tâm mới đúng, chỉ là chẳng biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, tâm nàng trong
nháy mắt có chút thất lạc. Hay là, ở trên đời này, nàng trước sau muốn tìm một người có thể cùng mình kết tâm giao, một người có thể cùng mình dắt tay vượt qua mưa gió.
Ti Mộ Hàm nhìn huyền nguyệt uốn cong treo lơ lửng trên trời, không khỏi than nhẹ một tiếng, một tia cô quạnh ở đáy lòng lan tràn, nhưng chỉ
trong nháy mắt, liền bị nàng mạnh mẽ hủy diệt, bây giờ, nàng không có
tư cách đi nắm giữ những tâm tình làm cho nàng mềm yếu này. Nàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cất bước ly khai.
Đêm tối yên tĩnh, thế nhưng tâm của nàng thủy chung tĩnh không được.
Buổi tối hôm đó, tin tức chính quân Tạ thị của phế thái nữ bệnh chết đã
truyền tới kinh thành, tin tức Tuyên Vũ đế hạ chỉ chấp thuận Tạ thị cùng phế thái nữ táng cùng nhau cũng đồng thời truyền vào tai một chút số người hữu tâm.
Phế thái nữ tự sát, Tuyên Vũ đế nhớ tới Hòa Dụ Phượng, hạ chỉ chấp thuận nàng táng ở thái lăng chôn cùng công thần khác bên trong lăng.
Bây giờ đem Tạ thị cùng hợp táng, cũng không gì không thích hợp.
Nhưng mà, khi tin tức này truyền vào Ninh vương phủ, thì, Ninh vương Ti Mộ Dung không khỏi giận tái mặt, “Ngươi là nói, buổi chiều Thập Lục hoàng muội đi tới thái lăng, hơn nữa còn cùng mẫu hoàng gặp mặt?”
“Đây là tin tức người điện hạ đặt ở thái lăng truyền về.” Thiếp thân thị vệ của Ninh vương _ Lý Ngọc bẩm báo.
Ti Mộ Dung nhíu mày, trở nên trầm tư.
Thập Lục hoàng muội đối với phế thái nữ lòng mang thương hại nàng biết
được, thế nhưng bây giờ nàng ấy làm như vậy, thực sự quá mạo hiểm, cũng quá đáng, càng không hợp tính cách của nàng ấy!
Vị hoàng muội này luôn luôn là người cẩn thận, mặc dù đối với mình (Ti
Mộ Dung) cũng như thế, nhưng vì sao có thể đối với phế thái nữ làm được
tới mức độ như thế?
Mà mẫu hoàng, nàng đi vào thái lăng, đúng là vì công bộ tấu sự, hay là vì chính quân Tạ thị của phế thái nữ?
Thập Lục hoàng muội cùng mẫu hoàng đã nói cái gì?
Nàng đột nhiên giơ tay, một chưởng vung lên bên cạnh ly trà nóng, sắc mặt thâm trầm khẽ quát: “Thập Lục hoàng muội, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Buổi sáng ngày kế.
Ti Mộ Hàm tùy ý dùng bữa sáng xong, liền tiến cung.
Song khi nàng mới vừa tới cửa cung, đã thấy thất hoàng nữ Ti Mộ Viện vừa mới hạ triều đi tới.
Nàng dừng bước, “Hoàng muội gặp qua Thất hoàng tỷ.”
Ti Mộ Viện mặt âm trầm nhìn nàng: “Thập Lục hoàng muội tiến cung thỉnh an Đức quý quân?”
Ti Mộ Hàm gật đầu, “Đúng vậy.”
“Bản điện nghe nói hôm qua Thập Lục hoàng muội đi tới thái lăng.” Ti Mộ Viện lạnh lùng thốt.
Ti Mộ Hàm híp híp mắt, thẳng thắn nói: “Phải.”
Ti Mộ Viện ôm lấy khóe miệng cười nhạo nói: “Thập Lục hoàng muội đáp thật sảng khoái a!” Hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nói vậy Thập Lục hoàng muội cũng là người đầu tiên biết tin tức mẫu hoàng
hạ chỉ để chính quân Tạ thị vừa mới bệnh chết kia cùng hợp táng với phế
thái nữ đi.”
Ti Mộ Hàm cười cợt, “Thất hoàng tỷ có chuyện cứ nói thẳng đi.”
Ti Mộ Viện âm trầm nhìn nàng, “Bản điện không có lời gì muốn nói
với Thập Lục hoàng muội, chỉ muốn nhắc nhở Thập Lục hoàng muội, đừng
quên những năm này, là ai ở sau lưng che chở, giúp đỡ ngươi! Thập Lục
hoàng muội tự lo liệu lấy đi!”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Ti Mộ Hàm thu lại nụ cười trên mặt, đăm chiêu nhìn theo phương hướng Ti Mộ Viện rời đi.
Thất hoàng nữ Ti Mộ Viện trời sinh tính lãnh cảm âm trầm, đây là chuyện
tất cả mọi người đều biết, chỉ là bây giờ nàng mới phát hiện, nàng ta
đối với mình ngoại trừ âm trầm thường ngày ra, còn có thêm một tia phòng bị.