“Ngươi nói cái gì?” Tuyên Vũ đế chậm rãi hỏi, nhưng âm thanh lại âm trầm lạnh lẽo.
Ti Mộ Hàm trong nháy mắt phảng phất như rơi vào hầm băng, lạnh cả người, nàng nắm chặt song quyền, cố gắng không để thân thể run lên, cắn chặt
răng, sau đó âm thanh ôn hòa nói: “Nhi thần muốn đi bái tế cha đẻ nhi thần một chút.”
Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, vì sao phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy?
Mẫu hoàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế hai mươi tám năm, đã sớm hỉ giận
không hiện sắc, nhưng mà thời khắc này, bởi vì một yêu cầu đơn giản của
nàng mà đột nhiên biến sắc?
Nàng đi bái tế cha đẻ, về tình về lý, đều cũng không quá đáng.
Tuyên Vũ đế nheo lệ mâu âm trầm lại, tự cười gằn lại tự trách cứ nói: “Qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ đề cập tới yêu cầu này.”
“Nhi thần bất hiếu.” Ti Mộ Hàm lúc này quỳ xuống, cúi đầu nói, hơn mười năm qua, nàng vội vàng thích ứng cuộc sống hoàn cảnh mới, vội vàng học cách làm sao ở trong hoàng cung sinh hoạt, cuộc sống của nàng
ngoài cẩn thận vẫn là cẩn thận, xác thực không thừa bao nhiêu tâm tư đi tìm hiểu người đã chết rồi, hơn nữa là cha đẻ không chút tình cảm gì.
“Bất hiếu, ngươi đúng là bất hiếu chi cực!” Tuyên Vũ đế, âm thanh chậm rãi vang lên, hỉ giận không rõ.
Ti Mộ Hàm mặc dù không nhìn thấy sắc mặt của nàng, thế nhưng cũng biết tuyệt đối không phải sắc mặt tốt gì, “Nhi thần biết tội, thỉnh mẫu hoàng giáng tội.”
Tuyên Vũ đế nghe xong, sắc mặt lại trầm mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm như băng.
“Bệ hạ, thời điểm không còn sớm, nên trở về cung.” Dạ thị quân chậm rãi đi tới, ôn hòa nói.
Tuyên Vũ đế lạnh lùng liếc hắn một chút.
Dạ thị quân làm như không phát hiện chỉ cười nhạt nói: “Nếu chậm, e sợ sẽ có tuyết rơi.”
Tuyên Vũ đế thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm, lạnh lùng thốt lên: “Ngươi đã làm con nuôi Đức quý quân, vậy phụ quân ngươi chỉ có một mình hắn,
người còn lại, cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì!”
Ti Mộ Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt kinh ngạc, tâm lại trầm xuống.
Tuyên Vũ đế đôi môi lạnh lẽo nhả ra vài chữ: “Trình thị, hắn không có tư cách táng ở thái lăng của trẫm!”
Ti Mộ Hàm cả người rùng mình, nắm chặt song quyền.
Không tư cách táng vào hoàng lăng?
Đại Chu hoàng gia có quy củ bất thành văn, Quân thị sinh ra hoàng tự có
thể bù đắp tất cả tội lỗi, cha đẻ của nàng tuy rằng khi còn sống bị
trục xuất, thế nhưng sau sinh ra được hoàng nữ, hơn nữa bởi vì khó sinh
mà chết, lại vẫn không có tư cách táng vào hoàng lăng?
Ti Mộ Hàm chợt nhớ tới, hơn mười năm qua, tựa hồ chưa bao giờ có người ở trước mặt nàng đề cập tới cha đẻ nàng, chẳng qua là ban đầu Hòa Dụ
Phượng khi còn sống, khi có khi không thỉnh thoảng đề cập tới, cha đẻ
nàng khó sinh mà chết…
Năm đó cha đẻ của nàng đến cùng phạm vào sai lầm gì, đến nỗi bị kiêng kỵ như vậy?
Tuyên Vũ đế không liếc nhìn nàng một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Dạ thị quân thoáng ngừng một chút, đăm chiêu nhìn Ti Mộ Hàm một chút, sau đó đi theo.
Không biết qua bao lâu, Ti Mộ Hàm mới đứng dậy, chỉ là lúc này hai chân
đã quỳ tê dại, nàng híp mắt, nhìn về phía cửa vào đại điện, nắm chặt
song quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Lặng im một lát, nàng bỗng nhiên cấp tốc cất bước ly khai.
“Thập Lục điện hạ…”
Ti Mộ Hàm mới vừa đi ra chính điện, liền nghe thấy một tiếng nói mang
theo run rẩy non nớt, nàng theo tiếng kêu nhìn lại, thấy bên ngoài
chính điện nơi góc tường, một nữ hài mặc bạch y khoảng chừng bảy, tám
tuổi bình tĩnh mà đứng, khuôn mặt mang theo tính trẻ con lúc này có quật cường không hợp tuổi, liễm tâm thần, mở miệng hỏi: “Ngươi là… Trưởng nữ của Đại hoàng tỷ?”
“Thảo dân gặp qua Thập Lục điện hạ.” Nữ hài đi lên trước, cung cung kính kính hành lễ.
Ti Mộ Hàm nghe nàng tự xưng, không khỏi nhíu mày, vội vã nâng nàng dậy, “Không cần đa lễ.” Phế thái nữ bị giáng thành thứ dân, gia quyến của nàng tự nhiên cũng
như thế, tuy rằng ở tại hoàng lăng, thế nhưng chỉ là thứ dân.
Nàng nhìn nữ hài trước mắt, trong lòng không khỏi có chút man mát.
Trưởng nữ của phế thái nữ, đã từng là hài tử cao quý nhất Đại Chu, bây
giờ thành một dân đen bình thường, rõ ràng thấp thỏm lo âu, thế nhưng
vẫn cứ muốn giả vờ kiên cường.
Nữ hài nhìn Ti Mộ Hàm, “Vừa mới bệ hạ đã hạ chỉ, để phụ thân và mẫu thân táng cùng nhau, cho nên thảo dân cố ý đến đây, đa tạ Thập Lục điện hạ.”
Ti Mộ Hàm thở dài, “Hài tử, tin tưởng ta chứ?”
Tạ chính quân tạ thế, đứa nhỏ này không ở Tây Thiên điện bảo vệ, lại tìm đến nàng, đương nhiên sẽ không chỉ vì đa tạ nàng.
Đứa nhỏ này, đang từ trong cực khổ cấp tốc trưởng thành.
Nữ hài sững sờ.
“Nếu tin tưởng ta, vậy thì nhẫn nhịn ở lại chỗ này, chờ!” Ti Mộ Hàm chậm rãi nói, “Ta đã đáp ứng mẫu thân và phụ thân ngươi, nhất định sẽ làm được, cho nên
bây giờ, các ngươi chỉ cần cố gắng ở lại chỗ này, chờ.”
Nữ hài sắc mặt run lên, như bị nói trúng chuyện trong lòng, con mắt giống như hắc trân châu nổi lên vụ thủy (ngấn nước), “Ta…”
“Nhớ kỹ một chuyện, chỉ có sống sót, mới có thể có tương lai.” Ti Mộ Hàm ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nói: “Mặc dù tham sống sợ chết, cũng nhất định phải sống sót.”
Nữ hài cắn răng, nhịn xuống không cho rơi nước mắt, run rẩy gật gật đầu, “Ta biết!” Phụ thân lúc lâm chung đã nói, nếu muốn sống sót, nhất định phải nghe người trước mắt.
…
Trên xe ngựa Minh Hoàng
Tuyên Vũ đế tựa vào gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần.
Dạ thị quân ngồi ở một bên, “Người tra được, là Hòa Dụ Phượng lưu lại mạng lưới.” Hòa Dụ Phượng tạ thế nhiều năm, lại vẫn lưu lại giao thiệp (mạng lưới,
người của mình), nói vậy, lúc trước hắn cũng dự liệu sẽ có kết cục như
vậy, cho nên mới mai phục ám cọc này tại đại lao hoàng thất, chỉ là phế thái nữ không dùng nó tự cứu, trái lại…
Nếu lá thư đó đến tay Thập Lục hoàng nữ, Thập Lục hoàng nữ cùng bệ hạ
nhất định sinh ra hiềm khích, chỉ là nàng (phế thái nữ) chưa từng dự
liệu được, Tạ thị là nam tử, ở trong lòng hắn, hài tử so với trả thù
trọng yếu hơn, cho nên hắn lựa chọn đem thư tín đó giao ra, đổi một
đời bình an cho hài tử.
Tuyên Vũ đế đột nhiên mở mắt ra, tràn đầy ánh sáng nguy hiểm.
“Người đã xử lý.” Dạ thị quân bình tĩnh nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Tuyên Vũ đế, “Tạ thị để Thần thị chuyển cáo bệ hạ, hắn đã dựa theo ý chỉ của bệ hạ mà
làm, hi vọng bệ hạ nể tình các nàng đều là huyết thống Ti gia, tha các
nàng.”
Tuyên Vũ đế tiếp nhận thư tín, tiện tay ném vào lô hỏa dưới chân, hóa thành tro tàn.
Dạ thị quân trầm ngâm chốc lát, “Tạ thị đã chết, trong thư phế thái nữ lúc trước viết cho hắn, sẽ không có người biết, chỉ là…”
Tuyên Vũ đế híp mắt nhìn hắn.
Dạ thị quân than nhẹ một tiếng, “Bệ hạ, Thập Lục điện hạ một ngày nào đó sẽ biết.” Hôm nay qua đi, tin tưởng Thập Lục hoàng nữ cũng sẽ bắt đầu đi thăm dò chuyện Trình thị, hài tử kia tuy rằng bề ngoài nhìn như cái gì cũng
không để ý, thế nhưng nếu đã quyết tâm chuyện gì, liền sẽ bắt đầu không
chừa thủ đoạn nào.
Tuyên Vũ đế nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt ra lệnh: “Những người bên trong Thái lăng kia, xử lý đi.”
Dạ thị quân nhíu mày, “Nếu Thập Lục điện hạ biết…”
“Trẫm chính là muốn nàng biết!” Tuyên Vũ đế mở mắt ra, uy nghiêm tràn ngập trong mắt, thâm trầm như biển, “Trẫm muốn nói cho nàng, khi nàng không còn gì cả, cái gì cũng không làm được!”
Dạ thị quân đột nhiên hiểu rõ ra, nàng (Tuyên Vũ đế) vì sao để Tạ thị
phái người đi truyền tin cho Thập Lục hoàng nữ, vì sao để Tạ thị thời
khắc lâm chung nhắc lại chuyện phế thái nữ đối với Thập Lục hoàng nữ
khẩn cầu…