Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 45: Q.1 - Chương 45: Mẹ con gặp lại (nhị)




“Nhi thần thỉnh an Dạ phụ quân.” Ti Mộ Hàm thu lại khiếp sợ trong lòng, cung kính đối với Dạ thị quân thi lễ một cái.

Dạ thị quân mỉm cười nói: “Thập Lục điện hạ không cần đa lễ.”

Ti Mộ Hàm cười nhạt nói: “Không biết mẫu hoàng tại sao lại ở đây?” Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng, Tuyên Vũ đế xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp.

Lẽ nào đây thực sự là một cái bẫy?

“Sáng nay công bộ đại thần phụ trách kiến tạo thái lăng đến bẩm báo bệ hạ, nói công trình thái lăng xảy ra chút vấn đề, bệ hạ liền triệu Bổn cung cùng tới xem một chút.” Dạ thị quân ung dung nói.

“Thì ra là như vậy.” Ti Mộ Hàm cười nói: “Nhi thần đi thỉnh an mẫu hoàng, xin được cáo lui trước.” Nói xong, liền hướng về phương hướng chính điện mà đi.

Công trình thái lăng xảy ra vấn đề, cho nên mẫu hoàng mới tới nơi này?

Nàng một chữ cũng không tin.

“Thập Lục điện hạ!” Dạ thị quân gọi nàng lại.

Ti Mộ Hàm nghi ngờ nói: “Dạ phụ quân còn có gì cần dặn dò?”

“Bệ hạ đêm qua ngủ không được, sáng nay vội chạy đi…” Dạ thị quân sầu lo nói.

Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười: “Dạ phụ quân yên tâm, nhi thần sẽ không chọc mẫu hoàng nổi giận.” Sau đó xoay người ly khai.

Trong chính điện, Tuyên Vũ đế một thân thường phục đứng trước bài vị Hòa Dụ Phượng.

Ti Mộ Hàm tiến vào đại điện, nhìn người trước mắt một chút, sau đó quỳ xuống hành lễ nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hoàng.”

Nàng trong hoàng cung sinh hoạt hơn mười năm, thấy mẫu hoàng của mình số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không phải trên người nàng ấy tản mát ra uy nghiêm Đế Hoàng, e sợ nàng sẽ không nhận ra thân phận của người này.

Tuyên Vũ đế hai tay chắp sau lưng, chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt uy nghiêm, đạm bạc nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ mẫu hoàng.” Ti Mộ Hàm đứng lên, cúi đầu hỏi: “Không biết mẫu hoàng triệu nhi thần đến đây, có gì phân phó?”

Tuyên Vũ đế trầm giọng nói: “Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

“Nhi thần thu được thư tín của chính quân phế thái nữ nên đến đây.” Ti Mộ Hàm không chút nào giấu giếm, thẳng thắn nói,

Tạ chính quân đến hoàng lăng tuy nói là thủ linh, thế nhưng trên thực tế là giam cầm, cho dù hắn thật sự có cái gì không muốn người biết nhưng lại có thể đem thư tín đưa đến tay nàng, cũng không thể giấu giếm được vị trước mắt này.

Cho nên, nàng sẽ không ngu xuẩn nói dối ẩn giấu ý đồ.

Tuyên Vũ đế nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: “Tạ thị, hắn cùng ngươi nói cái gì?”

“Phế thái nữ chính quân thỉnh cầu nhi thần chăm sóc hài tử của phế thái nữ.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói, “Ngoài ra, hắn còn hy vọng sau khi chết có thể cùng hợp táng với phế thái nữ.”

Tuyên Vũ đế nheo mắt lại, “Hắn vì sao lại đem hài tử giao phó cho ngươi?”

“Nhi thần không biết.” Ti Mộ Hàm nói.

Tuyên Vũ đế trầm mặc.

Ti Mộ Hàm lặng im cúi đầu, dưới ống tay áo hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đối với nàng, người trước mắt này không phải mẫu thân của nàng mà chỉ là một nữ tử xa lạ không thể xa lạ hơn, hơn nữa còn là chúa tể có thể quyết định sinh tử của người khác, cho dù nàng cùng người này có liên hệ máu mủ mật thiết nhất trên đời này,

Vốn nên là mẹ con chí thân, nhưng lại như người xa lạ, này chính là đánh đổi khi sinh trong gia đình đế vương.

“Ngươi rất sợ trẫm?” Tuyên Vũ đế nhàn nhạt mở miệng.

Ti Mộ Hàm vẫn không trực tiếp trả lời, mà trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt thong dong trầm tĩnh, “Không, nhi thần là kính nể.”

“Kính nể?” Tuyên Vũ đế khuôn mặt uy nghiêm lãnh đạm, dĩ nhiên hiện lên mấy tia tiếu ý, “Ngươi kính nể trẫm?”

Ti Mộ Hàm gật đầu, bình tĩnh nói: “Dạ.”

Nàng rất rõ ràng, càng là thời khắc đang sốt sắng, càng phải tỉnh táo, mặc kệ người trước mắt có thể bởi vì chuyện hôm nay mà trừng phạt nàng hay không, nàng cũng không thể ở trước mặt của người này lộ ra một tia hoảng loạn.

Hoảng hốt, tính chất sự tình sẽ thay đổi.

Từ cổ chí kim, Đế Hoàng đều đa nghi.

Đặc biệt là đối với với hậu tự (hậu bối, con nối dõi) của mình.

“Nghịch nữ kia giết mẫu hành thích vua, tội ác tày trời, trẫm tha thứ gia quyến nàng đã là thiên đại ân điển, bây giờ Tạ thị cư nhiên thông đồng với hoàng nữ của trẫm!” Tuyên Vũ đế trầm mâu nhìn nàng, “Thập Lục hoàng nữ, ngươi cũng biết, chỉ bằng vào hành vi hôm nay của ngươi, trẫm liền có thể trị ngươi tội chết!”

Ti Mộ Hàm lập tức quỳ xuống, trấn định nói: “Nhi thần từng cùng phế thái nữ đều là ái nữ Phụ hậu từ ái nuôi ở dưới gối, hành động hôm nay, chỉ vì hồi báo công ơn nuôi dưỡng ngày đó.”

Tuyên Vũ đế trầm giọng nói: “Công ơn nuôi dưỡng? Hắn là Phượng hậu của trẫm, là chi phụ của quốc gia Đại Chu, hài tử của trẫm hắn đều phải có trách nhiệm giáo dục cùng dưỡng dục.” Dứt lời, nàng trầm ngâm nửa khắc, chậm rãi đi tới trước mặt Ti Mộ Hàm, nhìn từ trên cao xuống, âm thanh uy nghiêm như người bề trên nhìn xuống, “Thập Lục hoàng nữ, nhớ kỹ một chuyện, năm đó hắn dưỡng dục ngươi, là trách nhiệm của hắn, mà không phải ngươi thiếu hắn ân tình!”

Ti Mộ Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu, người trước mắt trên mặt chỉ có một mãnh lạnh lẽo uy nghiêm.

Tuyên Vũ đế cùng Hòa Dụ Phượng kiêm điệp tình thâm, cho nên mới lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ lại lập hậu, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, nhưng ngày hôm nay, khi nàng nói về hắn, chỉ có trách nhiệm lạnh lẽo, mà không có một tia ôn nhu.

Nhiều năm kết tóc, cũng là giả tạo?

Này chính là Đế Hoàng vô tình sao?

“Làm sao? Ngươi không đồng ý trẫm?” Tuyên Vũ đế thiêu mi nói.

Ti Mộ Hàm lúc này phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nói: “Nhi thần không dám.”

Tuyên Vũ đế xoay người, nhìn bài vị Hòa Dụ Phượng nói: “Nếu ngươi ghi nhớ hắn đối với ngươi có công ơn nuôi dưỡng, vậy thì thắp cho hắn nén hương đi.”

Ti Mộ Hàm đáy lòng nghi hoặc, nhưng mặt không biến sắc đáp một tiếng vâng, đứng lên, đi tới bàn thờ, cung cung kính kính thắp một nén hương, sau đó đối với Tuyên Vũ đế nói: “Mẫu hoàng nếu như không có chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui trước.”

Tuyên Vũ đế mặt trầm như nước, “Tạ thị sở cầu, ngươi đã đáp ứng?”

“Nhi thần hứa hẹn, sẽ làm hết sức.” Ti Mộ Hàm trả lời.

Tuyên Vũ đế híp mắt nhìn nàng một lúc, mới mở miệng: “Ngươi tựa hồ không dự định cầu trẫm.”

“Phải.” Ti Mộ Hàm trả lời.

Tuyên Vũ đế bên mép lộ ra một vệt ý cười như có như không, “Vì sao?”

Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói: “Mẫu hoàng cùng cùng Phụ hậu (Hòa Dụ Phượng) kiêm điệp tình thâm, nhi thần mặc dù không mở miệng muốn nhờ, mẫu hoàng tất nhiên cũng sẽ cứu tế chăm sóc.”

Nàng không thể xác định mẫu hoàng có thể xem mặt mũi Phượng hậu mà đối xử tử tế hài tử của đại hoàng tỷ hay không, thế nhưng nàng có thể khẳng định, mặc dù là vì Tây Nam _ Tạ thị, nàng cũng sẽ để Tạ chính quân cùng đại hoàng tỷ táng cùng nhau.

Còn hài tử của đại hoàng tỷ, bây giờ không vội!

Chuyện Phế thái nữ vừa mới kết thúc, trong kinh những nhân tài này thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu bây giờ vì hài tử của nàng ta lại lật sóng lớn, e sợ cái được sẽ không đủ bù đắp được cái mất.

Tuyên Vũ đế nhàn nhạt liếc nàng một chút, vẫn chưa nói cái gì, nói thẳng: “Lui ra đi.”

Ti Mộ Hàm cúi đầu, đang muốn lui ra, nhưng lúc này, nàng trong lòng đột nhiên bay lên một ý nghĩ, “Nhi thần còn một chuyện muốn xin mẫu hoàng ân chuẩn.”

Tuyên Vũ đế nói: “Chuyện gì?”

“Nhi thần muốn đi tới lăng tẩm Quân thị bái tế cha đẻ nhi thần một chút.” Ti Mộ Hàm khuôn mặt bình tĩnh nói, nói đến việc này, nàng vẫn chưa bao giờ đi vào bái tế người cha đẻ không có duyên phận kia của mình, thật là nữ nhi bất hiếu, nhưng nàng chưa từng dự liệu được, yêu cầu đơn giản như thế không ngờ khiến Tuyên Vũ đế Đại Chu trước mắt đột nhiên đổi sắc mặt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.