Đạo diễn vừa hô "cut", bầu không khí trong phim trường bỗng trở nên kỳ lạ, cảnh này còn phải quay tiếp nên Sở Tích và Cẩu Mỹ Như đứng tại chỗ, vì cả hai đều khóc nên thợ trang điểm trong đoàn phải chạy đến dậm lại trang điểm cho hai người.
Sắc mặt của Cẩu Mỹ Như vô cùng khó coi.
Cô ta vốn nghĩ diễn cùng Sở Tích sẽ không phí sức, nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu thì mọi chuyện lại không như cô ta nghĩ. Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất chính là, Sở Tích không lớn giọng cũng không có động tác nào khoa trương nhưng cô ta lại cảm nhận được sức ép từ đối phương, cô ta đành phải cao giọng lên, động tác càng thêm khoa trương, nhưng vẫn không làm được gì với ánh mắt mềm mỏng khéo léo ấy. Thậm chí cô ta còn cảm thấy cơn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên, cảm giác bất lực trào dâng.
Nhân viên và ký giả đứng xem đều im lặng, ai cũng mang theo vẻ mặt kinh sợ.
Phân cảnh này, hai người không phải là cân sức cân tài, không hề lấy ưu thế mỏng manh ra chiến thắng, mà là một bên triệt để đè bẹp đối phương, thậm chí có thể nói là đè bẹp không còn đường trở mình.
Đây là một cảnh diễn quan trọng với độ khó khá cao, diễn xuất của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Cảm xúc của Cẩu Mỹ Như thay đổi đột ngột nhưng lại cứng nhắc, lúc nổi giận gào lên giống hệt giáo chủ gào thét. Cô ta từng diễn rất nhiều phim thần tượng, lại muốn biểu hiện tốt trong bộ phim này để thể hiện bản thân, nhưng kỹ năng diễn xuất không đủ đành phải dùng cách gào thét này, nhưng nếu tắt tiếng đi mà chỉ nhìn nét mặt thì trông cô ta khá đáng sợ, lại không nhìn ra được cảm xúc vui hay buồn.
Ngược lại là Sở Tích, cảm xúc của cô thay đổi theo từng cung bậc, mỗi một biểu cảm đều rất xuất sắc, khán giả chỉ cần nhắm mắt lại lắng nghe lời thoại đều có thể cảm nhận được sự đau lòng và bất lực của nhân vật. Điểm quan trọng chính là, trong suốt cảnh phim, khán giả đều không nhận ra được cô đang diễn chỗ nào, thoáng cái khiến họ phải nhập tâm vào bộ phim, tựa như cô chính là Hàn Nghi, và đây không phải là phim mà là một câu chuyện chân thật.
Vốn tưởng rằng diễn xuất "cứt chuột" của Sở Tích sẽ bị diễn xuất thần tượng của Cẩu Mỹ Như đè bẹp trước mặt nhân viên và cánh truyền thông đến thăm đoàn, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại đảo ngược hoàn toàn.
Sau đó người trong đoàn mới nhận ra rằng, hóa ra những phân cảnh xuất sắc của Sở Tích khi diễn cùng các nghệ sĩ gạo cội lúc trước không phải là ăn theo diễn xuất của người ta, mà là hai bên đều diễn tốt, cùng nhau giúp đỡ bổ sung cho nhau, bây giờ không có người cộng tác giỏi thì dù có diễn đôi với Cẩu Mỹ Như thì người ta vẫn diễn tốt như thường.
Ký giả truyền thông ở đây hoàn toàn khiếp sợ.
Ấn tượng của bọn họ về Sở Tích chỉ dừng lại ở những bộ phim điện ảnh bom tấn kia, một cục cứt chuột phá hỏng cả một bộ phim, chỉ cần sức một mình cô thôi đã đủ khiến dàn diễn viên nổi tiếng làm nền cho cô ngoi ngóp trong diễn xuất của mình.
Sự thay đổi này quá lớn rồi!
Nhưng gương mặt này vẫn là gương mặt hoa trắng nhỏ vừa non nớt lại vừa lẳng lở, vẫn chân dài ngực to, vai gầy như trước, đám ký giả nghĩ mãi mà vẫn không ra, sau đó hít một hơi thật sâu.
Không... không lẽ cô đã bị linh hồn của vị ảnh hậu đã khuất nào đó nhập vào ư?
Sau đó, đến lúc phỏng vấn các diễn viên, Sở Tích nhận được rất nhiều câu hỏi từ ký giả.
"Sở Tích, cô có biết mình sinh vào ngày tháng năm nào không?"
"Sở Tích, xin hỏi cô có ấn tượng với quảng cáo đầu tiên sau khi cô debut không?"
"Sở Tích, cô có biết nhãn hiệu giày mà mình yêu thích nhất là gì không?"
"Hả?" Sở Tích bị hỏi đến ngơ ngác, vẻ mặt giống hệt meme anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi. Cô trả lời từng câu từng câu một, sau đó trợ lý Tiểu Nghiêm kéo cô sang một bên, thì thầm bên tai cô, "Tích Tích à, biểu hiện hôm nay của chị khác hẳn với lúc trước, mấy ký giả đó tưởng chị bị ai nhập á."
Sở Tích, "..."
***
Tối ngày hôm đó, cánh truyền thông thăm đoàn vào buổi sáng đã bắt đầu viết bài, mọi người không hẹn mà cùng khen toàn bộ diễn viên trong đoàn Vực sâu sương mù vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp, nhân viên và diễn viên trong đoàn hòa thuận với nhau, cuối cùng lại khen diễn xuất hôm nay của nữ chính khiến mọi người kinh ngạc, thậm chí còn có ký giả viết hơn một ngàn chữ chỉ để khen ngợi cô.
Cư dân mạng sau khi xem tất cả các bài viết của các ký giả thì vẻ mặt lại giống hệt ông cụ đang cầm điện thoại trên tàu điện ngầm.
Sở Tích đã cho đám ký giả thăm đoàn này bao nhiêu tiền mà người ta khen cô đến cỡ này.
Cô ta làm chuyện này mà không thấy mệt ư, liệu nó có tác dụng hay không, đợi đến lúc phim được ra mắt chẳng phải sẽ lộ nguyên hình sao?
Cư dân mạng đang tính vào xỉa xói vài câu thì cùng lúc đó có một nhóm fan lấy gạch làm vật cổ vũ, màu chính thức là màu đỏ của gạch, xếp thành một đội hình, trật tự lướt qua phần bình luận bên dưới các bài báo bắt đầu bình luận.
[Tích bảo cố lên, Tích bảo giỏi nhất, Tích bảo chưa bao giờ làm Gạch thất vọng!]
Cư dân mạng, "..." Khẩu hiệu cũng vần dữ.
***
Lần này Cố Minh Cảnh đi công tác khá lâu, mỗi ngày Sở Tích chỉ đi đi về về trong hai điểm tạo thành một đường thẳng: phim trường và nhà hoặc là phòng tập, vì vai diễn của cô là cảnh sát, hơn nữa lại là một cảnh sát có tình tình bướng bỉnh không chịu thua nên Sở Tích có rất nhiều cảnh đánh nhau với tội phạm trong phim. Để đảm bảo việc quay phim thuận lợi hơn, Sở Tích phải luyện tập trước với huấn luyện viên võ thuật, ngày nào cô cũng loay hoay bận rộn đến nỗi quên mất mình còn có một anh bạn trai bí mật đang công tác ở nước ngoài.
Có lẽ nhờ cô từng được huấn luyện viên trong quân đội dạy không ít chiêu thức cầm nã thủ cơ bản khi tham gia Trái tim dũng cảm, cho nên khi được võ sư chỉ dạy cô tiếp thu rất nhanh, động tác rất ăn ý.
Nhưng dù tập với võ sư ăn ý thế nào đi nữa thì điều kiện giữa phòng tập và phim trường khác nhau rất lớn, diễn viên đóng cùng cũng khác, lúc diễn thật cũng xảy ra khá nhiều chuyện ngoài ý muốn, mới chỉ diễn được vài cảnh mà người Sở Tích đã bầm dập khắp nơi.
Sở Tích là người phải quay cảnh đánh nhau nhiều nhất trong đoàn phim, mỗi ngày đến đoàn, cả người cô đều mang theo mùi thuốc dán nồng nặc.
Đạo diễn thấy cô quả thực rất chịu cực, lần này cô đã mang đến cho ông biết bao nhiêu sự ngạc nhiên, thế nên ông nói với cô, nếu cô có cần thì cứ dùng diễn viên đóng thế, sẽ không có ai nói gì, nhưng Sở Tích vẫn lắc đầu từ chối.
Khi cô luyện tập với võ sư để quay những cảnh phim thế này đã đau rồi, lúc Hàn Nghi đánh nhau với những kẻ tình nghi trong phim thì sẽ càng đau thêm. Cô hy vọng mình có thể hòa mình vào nhân vật, trải nghiệm ngọt bùi đắng cay của cô ấy, đây chính là cách tốt nhất.
Cảnh quay hôm nay của Sở Tích là cảnh rượt đuổi tên tội phạm bắt cóc trong nhà xưởng bị bỏ hoang, vì có một cảnh vì truy bắt tội phạm mà cô phải nhảy từ lầu hai xuống, cho nên cần phải dùng dây cáp khi quay phim.
Nhưng đến khi quay lại không phối hợp tốt với chuyên viên dây cáp, lúc Sở Tích nhảy xuống nhân viên không kịp thả dây cáp, cả người cô bị treo lơ lửng trên không trung, gặp ngay lúc trời đang trở gió lớn, trọng tâm không ổn định nên cả người cô va mạnh vào nơi đặt cục nóng điều hòa trên vách tường.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người hết cả hồn, cuối cùng khi Sở Tích được đưa xuống đất thì cả người cô đã đau đến nỗi cuộn người lại nằm trên mặt đất, mọi người trong đoàn vội vàng chạy đến.
Sở Tích vùi mặt vào lòng Tiểu Nghiêm, không nói một câu nào, trông vô cùng đáng thương.
Đoàn phim có một nhóm bác sĩ đi theo đoàn, họ lập tức kiểm tra cho Sở Tích, lại phát hiện eo của cô bị va đập mạnh. Ban đầu, bọn họ định đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Sở Tích nằm trong lòng trợ lý một hồi rồi cô ngẩng đầu lên mang theo gương mặt đỏ bừng, hít hít mũi, tém mái tóc ra phía sau tai, rồi xin lỗi vì khiến mọi người bị chậm tiến độ, chắc là không bị thương đến xương cốt nên không cần đến bệnh viện, quay xong cảnh này đã rồi nói.
Lúc ấy có một nhân viên trong đoàn đã đăng bài trên diễn đàn hóng hớt, "Nữ diễn viên mà khán giả không có ấn tượng tốt nhưng thực sự lại chuyên nghiệp khiến người ta đau lòng."
Nội dung bài đăng của chủ "thớt" kể lại chi tiết chuyện nữ diễn viên danh tiếng nát bét bị thương khi quay phim nhưng lại rất chuyên nghiệp, bình thường thì người ta rất thân thiện, biết đối nhân xử thế, mọi người trong đoàn đều đau lòng vì cô.
Trong bài có không ít suy đoán về nhân vật chính, dường như hầu hết các nữ nghệ sĩ tuyến đầu đều đã được cư dân mạng điểm danh, thậm chí bài đăng này còn được nằm trên top của diễn đàn.
Đêm đó, Sở Tích nằm trên giường nhà mình được trợ lý Tiểu Nghiêm giúp cô thoa dầu nóng lên phần eo bị thương.
Sau khi kết thúc công việc, cô đến bệnh viện chụp x quang, bác sĩ bảo xương cốt không có vấn đề gì, nhưng phần eo bị va đập có hơi sưng lên, bác sĩ kê thuốc uống giảm đau và dầu thoa ngoài da cho cô, dặn cô không được vận động mạnh.
Thoa dầu xong, Sở Tích bảo Tiểu Nghiêm về nhà.
Tiểu Nghiêm lo lắng nói, "Tích Tích, chị ở một mình có được không? Hay là em ở lại với chị nha!"
Sở Tích nằm trên giường phẩy tay với Tiểu Nghiêm, "Không sao đâu, em mau về đi, chị cũng đâu có bị liệt nửa người đi đứng không được đâu, em mau đi về đi."
"Được rồi, Tích Tích à, tối nay có gì thì chị phải gọi cho em đấy." Tiểu Nghiêm quay đầu lo lắng nhìn cô một lát rồi đành rời đi.
Sở Tích nằm trên giường thở dài, mu bàn tay đỡ cằm, sau đó cô lấy cuốn kịch bản trên đầu giường xuống xem một lát, may là mấy ngày sau đều là cảnh nói chuyện bình thường, cô có thể tiếp tục quay.
Nằm một lát lại thấy không thoải mái, Sở Tích cố chống người dậy, nhăn mặt chuẩn bị đổi sang tư thế khác.
A a a a, eo đau quá.
Lúc cô đang đỡ lưng ngồi dậy thì chuông cửa lại vang lên.
Tối rồi mà ai đến tìm cô thế.
Nhất định là người xấu rồi!
Sở Tích định ngó lơ, tìm lý do không mở cửa cho bản thân rồi yên tâm nằm trên giường, nhưng chuông cửa cứ vang lên mãi, Sở Tích lấy gối che đầu lại, sau đó nhìn xuống điện thoại thì phát hiện có tin nhắn Wechat.
Cố Minh Cảnh, [Là anh đây, mở cửa đi.]
Sở Tích, "..." Không phải người xấu mà còn hơn cả người xấu ấy chứ.
Không phải anh ấy đang công tác ở nước ngoài sao? Anh ấy về khi nào thế!
Sở Tích đành phải cắn răn chịu đau quay người bước xuống giường, tay đỡ cái eo đang bị đau, mang dép lê từng bước từng bước như một bà lão tám chục tuổi đi ra mở cửa.
Cố Minh Cảnh đứng trước cửa, cửa vừa mới mở he hé, chưa nhìn thấy Sở Tích mà anh đã ngửi thấy mùi dầu nóng nồng nặc.
Sau đó, anh nhìn thấy Sở Tích đang mặc áo ngủ giống của cu Shin - cậu bé bút chì, một tay chống nạnh, một tay mở cửa, mang theo vẻ mặt cô dâu nhỏ tủi thân nhìn anh.
*Đồ ngủ cu Shin
Vốn dĩ lòng anh mang theo nỗi nhớ ngập tràn vì lâu rồi không gặp cô, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Sở Tích, Cố Minh Cảnh cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn ôm cô ban đầu, nhíu mày hỏi, "Sao thế em?"
...
Trong phòng ngủ, Cố Minh Cảnh ngồi bên giường, còn Sở Tích thì nằm thẳng băng trên giường.
Nãy giờ Cố Minh Cảnh cứ cau mày xem kết quả khám bệnh và công dụng thuốc của Sở Tích.
Cô đã không còn là cô gái đáng thương phải mất cả buổi để chọn váy ngủ tơ tằm hai dây khiến anh vui lòng nữa, cô bây giờ chỉ mặc đồ ngủ giống cu Shin lởn vởn trước mặt anh, Sở Tích hỏi, "Anh công tác xong rồi hả? Sao tự dưng anh lại về nước thế này?"
Cố Minh Cảnh đặt bình thuốc trong tay xuống nhìn cô, "Không phải tuần trước anh đã nói chiều nay anh về nước sao?"
"Hả? À! Hi hi." Sở Tích cười xấu hổ, chột dạ dời mắt.
Cô quên mất tiêu.
Cố Minh Cảnh biết bộ phim kỳ của cô này rất vất vả, nhưng anh lại không ngờ cô lại cực như thế, anh vừa mới ra nước ngoài một chuyến mà khi về Sở Tích đã thành ra thế này.
Anh đau lòng lắm.
Anh suýt nữa đã nghĩ sẽ khiến bộ phim này ngừng quay, nhưng nhìn thấy kịch bản ngập tràn ghi chú trên đầu giường của Sở Tích thì anh chỉ biết lắc đầu.
Cố Minh Cảnh nói, "Sau này nếu có những cảnh quay nguy hiểm thì em phải dùng diễn viên đóng thế đấy."
"Em biết rồi mà." Sở Tích đồng ý, dỗ đàn ông thôi mà, ai mà không biết chứ.
Cô nằm lỳ trên giường, giật giật góc áo Cố Minh Cảnh, "Cố tổng ơi, anh Cố ơi."
Cô bỗng nhiên gọi anh như thế nhất định là có chuyện, Cố Minh Cảnh cúi đầu nhìn cô, "Sao thế?"
Sở Tích cười hì hì, "Anh chăm sóc sức khỏe* cho em được không?"
*Nghĩa đen thì đúng là massage nhưng nó cũng giống mấy tiệm massage trá hình, kích dục, mại dâm bên Việt Nam. Ý của Sở Tích cũng chỉ là massage mà thôi:)).
Cô thấy mình đang nằm trên giường mà Cố Minh Cảnh lại đang rảnh rỗi, rất hợp để phục vụ.
Cố Minh Cảnh, "Cái gì?"
Sở Tích, "Trời ơi là massage cho em đó."
Cô giả vờ đáng yêu, "Em quay phim mệt lắm, ê ẩm cả người, anh massage cho em được không? Anh chữa thương cho em đi mà."
Cố Minh Cảnh nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, "Nếu em không thoải mái thì bình thường có thể gọi người đến massage cho em mà."
Sở Tích, "Gọi người thì phải tốn tiền mà." Anh thì đâu cần trả tiền.
Cố Minh Cảnh, "..."
Sở Tích nằm bò trên giường, Cố Minh Cảnh cố gắng massage vai và lưng cho cô.
Nhưng lúc đụng phải chỗ đau, Sở Tích như một con thú nhỏ bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên hét lên, "A a đau quá!"
Cố Minh Cảnh tránh chỗ đau, nhưng chân mày anh lại càng nhíu chặt.
Ban đầu anh nghĩ chỉ có eo bị thương, nhưng cơ thể này rốt cuộc có bao nhiêu vết thương thế.
Anh vén áo ngủ của cô lên.
Sở Tích đang híp mắt hưởng thụ, ngẫm nghĩ tay nghề của Cố Minh Cảnh cũng khá đấy chứ, được Cố tổng massage một lần cũng đáng, nhưng lưng cô bỗng nhiên thấy mát lạnh.
Ngay cả mặt trước áo ngủ của cô cũng bị kéo lên trên ngực.
Sở Tích giật mình, lập tức lật người lại, "Anh, anh làm gì đó!"
"Để anh xem một chút." Cố Minh Cảnh đưa tay ra.
Sở Tích vội vàng che người lại, "Anh đâu phải là Trương Vô Kỵ đâu mà chữa thương còn đòi cởi đồ!"
***
Cố tổng về rồi nhưng vẫn không mần ăn được gì. Lêu lêu =)))
Chị Tích có anh bồ cưng phải biết, hi hi.