Bầu không khí trở nên yên tĩnh, hai người cứ nhìn nhau mà không nói câu nào.
Cố Minh Cảnh đành thả tay xuống, nhẹ giọng hỏi cô, "Có đau không em?"
Sở Tích nhìn anh, giật giật khóe môi, "Đương nhiên là đau rồi."
Hai tai Sở Tích ửng hồng, cô giải thích, "Không phải em nghĩ anh là... ừm... thì tại em ngại mà."
Cô không biết tại sao đột nhiên mình lại già mồm như thế, rõ ràng là từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đâu phải chưa từng bị anh nhìn thấy, nhưng bây giờ cô lại thấy ngại ngùng.
Sở Tích cũng tự đau đầu với cảm giác này của bản thân.
Cố Minh Cảnh nghe thấy hai chữ "ngại ngùng" thì chân mày khẽ nhếch lên, anh chậm rãi tiến về phía cô, cất giọng bình tĩnh, "Em nói anh nghe, có cái gì để em ngại hả?"
Cơ thể Sở Tích ngả về sau khi thấy anh tới gần, độ cong càng lúc càng lớn, cô bỗng hét lên một tiếng.
Sở Tích đau đến rớt nước mắt, "Eo của em."
Bầu không khí vốn dĩ còn có chút mập mờ nhưng đã bị tiếng hét phá vỡ tan tành, Cố Minh Cảnh vội kéo Sở Tích lên, cô ôm chặt lấy anh, cằm đặt lên bả vai anh.
Cố Minh Cảnh, "Có phải đụng vào chỗ đau không em?"
Sở Tích rưng rưng nước mắt ôm Cố Minh Cảnh gật đầu, "Ừ, đau quá đi."
Tại vì anh nên cô mới đụng vào chỗ đau, Cố Minh Cảnh áy náy không thôi, "Anh xoa giúp em nhé?"
"Đừng đụng, đừng đụng! Anh đụng vào em lại đau." Sở Tích đau đến hít hà, vội vàng ngăn anh lại.
Cố Minh Cảnh đưa tay lên khẽ xoa gáy cô, "Anh xin lỗi."
"Sau này em không được đóng loại phim này nữa."
Sở Tích gật đầu, "Vâng." Cô tò mò hỏi, "Sao anh không bảo em đừng quay nữa, hoặc là bảo em dùng diễn viên đóng thế?"
Cố Minh Cảnh, "Anh nói em sẽ nghe hả? Đồng ý rồi thì em có làm theo không?"
"Hì hì." Sở Tích bị nói trúng tim đen, ngại ngùng cười.
Hai người cứ ôm nhau như thế, Sở Tích tựa vào vai anh, cảm nhận hơi thở thuộc về anh, cảm nhận đôi tay đang khe khẽ vỗ lưng cô, dần dần, sóng mũi cay cay.
Sở Tích, "Anh Cố."
Cố Minh Cảnh, "Ơi." Anh phát hiện ra tối nay Sở Tích rất thích gọi anh là "Anh Cố."
Sở Tích hít mũi, thật thà nói, "Anh giống ba em quá."
Cố Minh Cảnh, "..."
Sở Tích nhận ra cả người anh cứng đờ, vội vàng giải thích, "Anh đừng hiểu lầm! Em không hề có ý chê anh già đâu!"
Khóe môi Cố Minh Cảnh giật giật.
Chi bằng cô đừng giải thích còn hơn.
Sở Tích phồng má, quyết định nói tiếp, "Ý em là... cảm giác thế này rất giống ba em."
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lúc trước cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cô phải chăm sóc bà nội, không có ai có thể dựa vào, không có ai để tâm sự, cô chỉ có thể cắn răng một mình gánh vác mọi chuyện, muốn khóc cũng phải chờ đến tối trốn trong chăn rồi mới khóc, ban ngày dù cô có chịu đắng nuốt cay cũng phải cố gắng vượt qua. Bây giờ lại khác, cô không dám nói chuyện mình quay phim rồi bị thương cho nội biết, cô sợ bà cụ lo lắng, chỉ có thể nói với Cố Minh Cảnh, than thở với anh cô cực khổ thế nào, sau đó lại nghe anh an ủi vài câu, bảo cô không được quay phim nữa, sau đó lại đau lòng thay cô.
Cố Minh Cảnh lập tức hiểu ý cô ngay, rồi lại thầm mắng bản thân, Sở Tích chân thành như thế mà anh lại nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ.
Sở Tích thẳng thắn nói, "Xin lỗi anh, thật ra em quên mất hôm nay anh về nước nên không ra sân bay đón anh."
"Không sao đâu." Cố Minh Cảnh nghiêng đầu hôn một cái lên vành tai cô.
Sở Tích nghe thấy thế thì lại càng áy náy hơn so với việc Cố Minh Cảnh mắng cô một trận, cô thấy mình thật quá đáng, người ta đường đường là sếp lớn mà lại trở thành bạn trai bí mật không danh không phận của cô, đi hẹn hò mà lại lén lút như làm chuyện phạm pháp, còn cô cũng không làm hết nghĩa vụ của một người bạn gái, ngay cả ngày bạn trai về nước cũng quên mất. Sở Tích càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, cuối cùng cô cầm tay Cố Minh Cảnh đặt lên hàng nút áo ngủ của mình, ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, "Anh nhìn đi nè, anh thích thì cho anh nhìn đó!"
Ngón tay Cố Minh Cảnh đặt trên nút áo cô vẫn không hề động đậy, ánh mắt nhìn cô vô cùng phức tạp.
Sở Tích bị anh nhìn chằm chằm mà lúng túng, "Anh... anh không nhìn hả?"
Đầu lưỡi Cố Minh Cảnh khẽ đẩy sang má trái, sau đó bật cười.
Nếu như là lúc nãy, anh muốn nhìn là sẽ nhìn ngay, anh cũng chỉ muốn kiểm tra vết thương của cô mà thôi, nhưng bây giờ anh mà nhìn thì không tránh khỏi sẽ nghĩ sang chuyện khác.
Nhưng eo cô còn bị thương mà, anh vừa đụng vào cô đã nhe răng trợn mắt, sao làm được chuyện khác.
Cố Minh Cảnh cài lại nút áo, sửa sang cổ áo cho cô, "Lần sau rồi anh nhìn."
***
Quá trình quay Vực sâu sương mù sau đó khá thuận lợi, Sở Tích mỗi ngày đều ngâm mình trong đoàn phim, một thời gian dài vẫn không thấy cô lộ mặt, công tác bảo mật của đoàn phim vô cùng nghiêm khắc, ngay cả ảnh bên lề cũng không hề lộ ra một tấm.
Fandom Gạch trong group chỉ đành xem lại ảnh cũ của Sở Tích để sống qua ngày, dù có muốn thì họ cũng chỉ biết chờ, biết nhớ trong nước mắt mà thôi.
Tích bảo chuyên tâm quay phim mới là chuyện quan trọng nhất, dù fan có nhớ cô thì cũng không thể quấy rầy Tích bảo quay phim được.
Vết thương trên eo Sở Tích đã khá hơn nhiều, nhưng mỗi ngày cô đều phải đeo đai bảo vệ, lúc quay phim cũng cẩn thận hơn nhiều.
Cô và nam chính Lý Tranh Húc càng lúc càng ăn ý, hai người không những hỗ trợ cho nhau mà thỉnh thoảng còn ngầm thi đua xem ai diễn tốt hơn.
Sở Tích đang ở trong đoàn quay phim, Phó Bạch bỗng nhiên kích động chạy đến thăm cô, còn nói mới nhận cho cô một hợp đồng quảng cáo.
Lúc cô nhìn đến sản phẩm quảng cáo thì kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Là... quảng cáo xe hơi.
Ngoài quảng cáo xa xỉ phẩm ra thì có thể nói rằng quảng cáo xe hơi là một trong những hợp đồng quảng cáo cao cấp nhất của minh tinh, hơn nữa đa phần chỉ có những nam nghệ sĩ nổi tiếng và có địa vị mới có thể nhận được hợp đồng, tuy nữ nghệ sĩ cũng có nhưng lại rất ít. Hơn nữa độ cao cấp của quảng cáo sẽ quyết định giá cả ô tô được quảng cáo cao hay thấp. Quảng cáo ô tô cao cấp thì không phải nhờ danh tiếng của nghệ sĩ để thu hút quảng cáo, mà đa phần nghệ sĩ sẽ mượn danh tiếng bên phía nhãn hiệu, đôi bên cùng có lợi.
Với một bộ phim quan trọng của điện ảnh Thâm Hải, mặc dù lúc tuyển chọn vai nữ chính đã nhận không ít phê bình nhưng đây vẫn là bộ phim được coi trọng trong giới, có không ít công ty quảng cáo tìm đến để ký hợp đồng. Lần này thương hiệu tìm đến chính là thương hiệu xe hơi quốc tế Banz đang chuẩn bị ra mắt dòng xe sedan* "Cực Quang" mới nhất.
*Sedan được hiểu là loại xe 4 cửa, có 4 hoặc 5 chỗ ngồi, với trần xe kéo dài từ trước ra sau, ca-pô và khoang hành lý thấp hơn khoang chính, cùng với cách mở cốp hắt lên. (hanoiauto.com.com)
Bên phía Banz hy vọng quảng cáo sẽ được lồng vào trong phim, xuất hiện trong các phân cảnh nhân vật chính lái chiếc xe này, đồng thời chỉ định nam nữ chính là Sở Tích và Lý Tranh húc làm người đại diện, thời gian đại diện kéo dài đến khi Vực sâu sương mù được ra mắt.
Sở Tích tra thử giá cả của xe "Cực Quang", giá niêm yết khoảng 500 ngàn tệ, cũng xem như là giá thấp nhất trong các dòng xe sedan của Banz, nhưng có nói thế nào thì đây cũng là Banz đó!
Trong nước hiện nay chưa có tiểu hoa nào cùng tuổi với cô được nhận quảng cáo xe hơi đâu.
Quảng cáo của Banz được lồng vào phim khá là phù hợp, tuy giá "Cực Quang" khá cao nhưng nam chính lại là con trai của thị trưởng thành phố, nên chiếc xe này rất thích hợp làm xe để anh lái. Vì thế, không có lý do gì mà bọn họ không đồng ý. Đoàn phim lập tức ký hợp đồng với Banz, Sở Tích và Lý Tranh húc cũng ký hợp đồng nhận quảng cáo.
Cái tốt của quảng cáo thương hiệu lớn chính là không chỉ làm nâng cao hình tượng của nghệ sĩ, hơn nữa họ không lo về chuyện tiền bạc, phí quảng cáo cũng rất rộng rãi, hợp đồng chưa ký, quảng cáo chưa quay mà bên kia đã tặng cho hai người bọn họ mỗi người một chiếc xe.
Lúc Sở Tích ký hợp đồng, cô còn tưởng mình đang mơ, đến lúc cầm được chìa khóa xe trên tay cô lại càng kích động.
Hu hu hu bằng lái chưa có mà cô đã có xe rồi.
Nhắc đến bằng lái, Sở Tích bỗng giật mình.
Má ơi, chắc bên nhãn hiệu vẫn chưa biết cô không có bằng lái, làm người đại diện mà lại không biết lái xe, nếu như bị phát hiện thì hợp đồng này không biết còn giữ được không?
Phó Bạch thấy Sở Tích lo lắng thì cười giải thích, nhãn hiệu cao cấp như Banz chọn người đại diện rất kỹ càng, họ yêu cầu khá cao với hình tượng của nghệ sĩ, hơn nữa họ chỉ hận không thể lấy ngày tháng năm sinh của em ra mà xem xét, chuyện em không có bằng lái bọn họ đã biết từ lâu rồi. Người ta quan tâm chính là hình tượng hy sinh vì chính nghĩa trong phim chứ không phải là chuyện em có biết lái xe hay không.
Nam nữ chính nhận được hợp đồng quảng cáo với Banz, mọi người trong đoàn ai nấy đều chúc mừng, chỉ có Cẩu Mỹ Như là ngoại lệ, Sở Tích cảm thấy cô ta có vẻ như không được vui cho lắm, nhiều lần thấy cô ta lặng lẽ trợn mắt sau lưng cô.
Cô không vui tôi lại càng mừng, Sở Tích cố ý quay quay chùm chìa khóa xe ngân nga vài câu đi lướt qua mặt Cẩu Mỹ Như, nhìn cô ta dậm chân ở phía sau mà hả giận không thôi.
Đoàn làm phim tranh thủ sắp xếp lịch quay để Sở Tích và Lý Tranh Húc quay quảng cáo hai ngày. Sau khi hiểu rõ ý tưởng của quảng cáo, Sở Tích mới biết dù cô có biết lái xe thì cũng không có cơ hội biểu diễn. Hai người bọn họ ngồi trong chiếc "Cực Quang" ở trong studio quay quảng cáo, xung quanh đều là vải nền màu xanh, Lý Tranh Húc đánh vô lăng, đạp phanh giả vờ như đang chạy xe, cửa sổ bên ghế phụ mở toang, tóc Sở Tích bị quạt gió phía sau thổi tung bay, cô chỉ về hướng kẻ xấu đang chạy trốn, "Đuổi theo!"
Người đại diện phải được giữ bí mật trước khi nhãn hiệu công bố, không những nhãn hiệu mà cả nghệ sĩ cũng phải giữ bí mật, nhưng Phó Bạch đã âm thầm thả tin cho fan rằng vài bữa nữa Sở Tích sẽ có một quảng cáo mới được công bố.
Sở Tích luôn ở đoàn phim quay phim không có tin tức gì, nhóm Gạch ngày ngày mỏi mòn chờ đợi tình hình của cô, lúc biết được sắp có quảng cáo thì vô cùng kích động.
[Wow wow wow, Tích bảo lại có quảng cáo mới rồi.]
[Cuối cùng lại có thể tốn tiền vì Tích bảo rồi, tôi mua băng vệ sinh với tạp chí đến chán luôn rồi hu hu hu hu.]
[Quảng cáo gì thế, mong chờ quá.]
[Mặc kệ nó là cái gì, cứ mua là được!]
[Mua! Mua! Mua!]
[Đúng đúng đúng, quảng cáo đồ ăn thức uống thì mọi người có thể mua về để ăn, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm thì fan nữ mua về dùng, còn fan nam có thể mua về cho mẹ hoặc bạn gái, quá hoàn hảo. Tay của cô Kim Tinh.jpg]
...
Quảng cáo băng vệ sinh lần trước hầu như mọi người đều mua lẻ tẻ, bây giờ quy mô của Gạch trong group đã lớn hơn, để giúp Tích bảo giữ vững vị trí người đại diện, trong group fan đã bắt đầu góp vốn để có thể mua hàng ngay khi nhãn hàng đại diện vừa đăng link.
Sở Tích không thích fan vì theo đuổi thần tượng mà tốn nhiều tiền, cho nên từ trước đến giờ cô chưa nhận bất kỳ món quà gì ngoại trừ thư của fan, fan cũng chưa bao giờ góp tiền, lần này vừa làm thì góp được không ít vốn, mọi người đều xoa tay đầy mong chờ, phải dùng lần này để chứng minh sức chiến đấu của fandom Gạch, chứng minh bên nhãn hàng chọn Sở Tích là một quyết định đúng đắn.
Fan hâm mộ trong group đoán xem quảng cáo lần này là gì, khí thế ngất trời. Tối về nhà, Cố Minh Cảnh thấy tâm trạng Sở Tích rất tốt bèn hỏi cô xem quảng cáo cái gì.
Mặc dù trước khi công bố phải giữ bí mật, nhưng Sở Tích vẫn gợi ý rõ ràng cho bạn trai mình biết.
Cô cầm chìa khóa xe ra khoe với Cố Minh Cảnh, "Anh đoán thử xem?"
Cố Minh Cảnh nở nụ cười. Anh là đại cổ đông của điện ảnh Thâm Hải nên đã biết từ lâu, nhưng vẫn nể tình cô mà đoán thử, "Quảng cáo chìa khóa hả em?"
"Đây này!" Sở Tích tức giận lật logo Benz trên chìa khóa xe đưa tới trước mặt Cố Minh Cảnh, "Là cái này nè!"
"Chúc mừng em." Cố Minh Cảnh cười ôm chằm Sở Tích, vuốt ve đai bảo vệ của cô.
"Eo của em đã khỏi chưa?" Cố Minh Cảnh hỏi.
Sở Tích thuận miệng đáp, "Cũng đỡ rồi." Cô nhìn chằm chằm chìa khóa xe trong tay, "Đợi sau khi quay xong bộ phim này, em sẽ đi học lái xe. Em muốn lái xe."
Cố Minh Cảnh, "Được thôi." Anh vuốt ve eo cô cách một lớp quần áo.
Anh cũng muốn "lái"*.
Một tuần trôi qua, bên phía Sở Tích vẫn luôn hot vì sắp có thêm quảng cáo, fan Sở Tích rục rịch chuẩn bị tiêu tiền vì cô thì cuối cùng bên phía Banz đã tuyên bố người đại diễn mới là cô cùng với Lý Tranh Húc.
Weibo Banz, "Chúc mừng @Sở Tích @Lý Tranh Húc có biểu hiện xuất sắc trong Vực sâu sương mù, trở thành người đại diện cho dòng xe "Cực Quang" mới ra mắt!"
Lý Tranh Húc và Sở Tích cùng lúc chia sẻ weibo của Banz.
Lý Tranh Húc đã không còn đi theo còn đường "lưu lượng", fan của anh không còn hăng tiết như những fan hâm mộ của những thần tượng khác. Quảng cáo của Lý Tranh Húc cũng không cần fan tranh nhau tiêu thụ, gương mặt anh chính là "gương mặt quốc dân", lượng tiêu thụ đều là do người qua đường góp phần.
Còn fan Gạch hăng máu luôn canh giữ bên Weibo của Sở Tích cuối cùng cũng đã chờ được Sở Tích đăng Weibo về quảng cáo mới.
Tới rồi tới rồi! Nhóm fan từ lớn đến nhỏ xoa xoa tay, đang định nhắm mắt bấm vào để mua thì nhìn thấy mặt hàng quảng cáo, cả đám sửng sốt.
Cái này, cái này, cái này...
Không phải đồ ăn vặt hay thức uống, cũng không phải mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, chiếc xe thon dài trong hình với màu sơn đen khiêm tốn, không gian trong xe rộng rãi, ký hiệu Banz tỏa sáng trước đầu xe, như muốn thông báo một hiện thực tàn nhẫn --
Hu hu hu hu.
Tích bảo đúng là biết cố gắng, Gạch không mua nổi rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Minh Cảnh *xắn tay áo*: Mọi người dạt ra để fan bạn trai lên sàn.