Vào giây phút đó cô hiểu ra rằng, một
người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là chuyện rất đáng kiêu
ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ đơn giản là làm một
người phụ nữ thật sự mà thôi.
No 1.
Vì biết tin có nhóc kẻ cướp mà Thành Chí Đông vui tới
mức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau lập tức kéo Diệp Tề Mi tới bệnh viện.
Diệp Tề Mi lần này sau khi biết tin mình có thai không
tìm gặp bác sĩ Lí Vân nữa, một là sau lần hiểu lầm lộn trước cũng thấy hơi
ngại, hai là Lí Vân và mẹ cô vốn là chỗ thân thiết, cô không muốn thông báo với
ba mẹ chuyện mình có thai trước khi Thành Chí Đông biết tin.
Nhưng Thành Chí Đông rất kiên quyết, đồng thời còn tìm
cả kết quả kiểm tra lần trước đã được cất kĩ để mang theo, nói rõ rằng muốn đi
gặp vị bác sĩ ký tên cuối cùng trong bản báo cáo này.
Khi gặp được Lí Vân, chị đang ngồi tán gẫu với các
đồng nghiệp trong phòng, buổi trưa nên phòng thí nghiệm của chị khá yên tĩnh,
có thói quen dùng hoa quả sau bữa cơm, chị vừa rửa xong dâu tây, đang vừa ăn
vừa tám chuyện.
Khi có y tá gõ cửa chị đang cười rất tươi, cửa vừa mở
ra nhìn thấy Thành Chí Đông và Diệp Tề Mi đứng sau lưng cô y tá, chị sững lại.
Bệnh viện người đến người đi nhiều, nhưng hai người
này dù đi đến đâu cũng cho người ta cảm giác như hạc giữa bầy gà, lần thứ hai
thấy Diệp Tề Mi xuất hiện cùng với một người đàn ông mà trông sắc mặt lại rất
vui tươi, nhìn thế kia chắc không phải tới để khám bệnh, Lí Vân cứ ngồi đó nhìn
họ không nói gì.
“Chị”. Diệp Tề Mi chào trước.
“Chị là bác sĩ Lí?”. Liếc mắt nhìn lại kết quả kiểm
tra đang cầm trên tay, Thành Chí Đông hỏi thẳng.
Bìa ngoài của tập kết quả kiểm tra có dán ảnh của Diệp
Tề Mi, Lí Vân nhìn lướt qua, lập tức bừng tỉnh, “Anh là ai? Sao báo cáo kiểm
tra sức khỏe của Tề Mi lại nằm trong tay anh?”
“Tôi là Thành Chí Đông”. Anh cũng trả lời rất nhanh,
Diệp Tề Mi nhìn xung quanh một lượt rồi mới nói, “Chị, bọn em có thể nói chuyện
riêng với chị không?”.
Cô y tá vẫn đứng bên cạnh không có ý định rời đi,
những đồng nghiệp cùng phòng cũng đang nhìn họ với ánh mắt hiếu kì, ai ai cũng
háo hức chờ đợi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Thành Chí Đông? Nhìn lại anh một lần nữa, chị lại nhớ
tới cái hôm chị túm tay anh chàng dắt theo con chó lớn, Tề Mi vội vàng đứng dậy
giải thích, còn nói là không phải anh ta.
Không phải anh chàng đó, vậy anh chàng đang đứng đây
rốt cục là có phải hay không?
Dù sao cũng phải xua đám người này đi ra chỗ khác đã,
Lí Vân yêu cầu cô y tá và đám đồng nghiệp đang háo hức hóng hớt ra ngoài, xong
xuôi mới mời họ vào trong.
Sau khi cửa được đóng lại chị mới bắt đầu nói, chị
quay qua nhìn trực diện vào Thành Chí Đông, “Tôi chính là bác sĩ Lí, Tề Mi là
em học khóa dưới với tôi”.
Đã được nghe danh vị bác sĩ này qua lời kể của Tề Mi,
Thành Chí Đông tỏ ra khách khí, “Chào chị, trong bản báo cáo kết quả kiểm tra
sức khỏe của Tề Mi lần trước có ghi sau khi cô ấy mang thai hệ miễn dịch có vấn
đề, tôi muốn hỏi xem liệu tình trạng này có tái diễn hay không?”.
Nghe xong câu này mắt Lí Vân như mở to hơn, đang định
nói thì lại thấy Thành Chí Đông đặt bản báo cáo kết quả lên bàn lật giở, vốn
trước kia chỉ là một bản báo cáo mỏng vài trang, sao giờ lại trở nên dày cồm
cộp thế kia, nhìn kĩ lại thì thấy phía dưới còn có một tập khác.
Tò mò không đừng được chị bèn cầm lên xem, tập báo cáo
dày cộp đó thì ra là bản dịch sang tiếng Anh, thoáng nhìn cũng biết là bản dịch
của bản báo cáo kia.
Thấy chị có vẻ ngạc nhiên, Thành Chí Đông buột miệng
giải thích, “Bản này là do phiên dịch của tôi dịch ra, đọc tiếng Trung tôi
không hiểu lắm”.
“Có lòng như thế thì lúc đầu anh biến đi đâu?”. Hiểu
rồi, nhưng nhớ lại tình hình ngày hôm ấy, Lí Vân vẫn tỏ ra gay gắt.
Rõ ràng nhận thấy sự thiếu thân thiện của chị, Thành
Chí Đông nhíu mày, ngay từ đầu Diệp Tề Mi đã bị chị lạnh nhạt, ngồi bên cạnh im
lặng, thấy tình hình bất ổn liền đứng dậy, “Chị, chị đừng hiểu lầm, không liên
quan gì tới anh ấy”.
“Sao lại không liên quan?”. Nghe cô nói vậy cả hai
người kia cùng đồng thanh nói, nội dung câu hỏi còn giống hệt nhau, nói xong
liền quay sang nhìn nhau.
Lúc này không nên cười, nhưng thực sự không thể kiềm
chế được, Diệp Tề Mi che miệng phì cười thành tiếng.
Đúng như Diệp Tề Mi dự liệu, lần này sau khi Lí Vân
xác định rằng cô đúng là đã mang thai liền lập tức thông báo cho ba mẹ của cô,
khi ba mẹ gọi điện tới cô đang cùng Thành Chí Đông trên đường lái xe về nhà,
giọng bà Tiền vang lên trong điện thoại đầy uy quyền, cô vừa nhấc máy đã hỏi
phủ đầu ngay, “Tề Mi, những gì Lí Vân nói có đúng không?”.
Diệp Tề Mi vẫn rất sợ mẹ, cô cầm chặt điện thoại không
lên tiếng, Thành Chí Đông đang lái xe, thấy thái độ của cô như vậy liền cầm máy
nghe điện.
“Mẹ, là con đây”.
Đã rất quen với giọng của Thành Chí Đông, nhưng trước
kia anh chỉ gọi là bác gái, đột nhiên giờ lại gọi mẹ, khiến bà không thích ứng
kịp. Cầm điện thoại lặng người đi, bà Tiền không nói nên lời.
Thành Chí Đông hoàn toàn không để ý tới sự im lặng của
bà, tiếp tục nói lớn, “Giờ chúng con đang trên đường tới đó, có tin tốt lành
này muốn thông báo với ba mẹ”.
Khi cầm lại điện thoại Diệp Tề Mi vẫn không nói gì,
mắt mở to nhìn anh vẻ khâm phục.
“Chuyện gì thế?”. Sắp đến nơi, anh vừa đánh tay lái
vừa hỏi cô.
“Lát nữa anh định nói thế nào?”.
Gọi mẹ ngọt quá nhỉ, để xem chút nữa anh bị xử lý thế
nào.
“Nói thế nào ý hả?”. Anh lại quay sang nhìn cô, “Rất
đơn giản, nói rằng chúng ta sẽ kết hôn”.
Hả? Cô khựng người lại, hai mắt mở to, “Em đồng ý kết
hôn với anh bao giờ?”.
Thành Chí Đông vốn đang tập trung lái xe, đột nhiên
anh bật xi nhan, đánh tay lái cho xe tấp vào lề đường, quá đột ngột, Diệp Tề Mi
túm chặt tay nắm cửa.
“Bảo Bảo”. Sau khi đỗ xe xong, anh tắt máy, quay lưng
nhìn cô với biểu hiện hết sức nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy?”.
“Anh có phải là một người không?”.
Câu hỏi này vừa bất ngờ vừa buồn cười, nhưng trông vẻ
mặt anh nghiêm nghị quá cô không dám cười, lại còn bị vẻ nghiêm túc của anh ảnh
hưởng, nên cũng gật đầu rất nghiêm túc.
“Được rồi”. Thành Chí Đông đưa tay đặt lên bụng cô,
động tác rất nhẹ nhàng, mắt như cười hỏi, “Ở đây có phải là một người không?”.
“Anh muốn nói gì?”. Lòng bàn tay anh rất ấm, ngoài
trời khá lạnh, mặc dù mặc nhiều quần áo, nhưng hơi ấm từ tay anh như xuyên qua
lớp áo, truyền thẳng tới tim cô, tự nhiên cô mỉm cười, giọng hết sức dịu dàng.
“Ở đây đã có hai người rồi, thiểu số phải phục tùng đa
số thôi”.
Câu này ai dạy thế không biết? Không biết kẻ nào đã
lén lút làm quân sư cho anh? Cô sững lại, sau đó đúng là không thể nhịn được,
cô ngửa cổ cười phá lên.
Còn chưa cười xong thì chuông điện thoại lại đổ dồn,
giục giã, lần này là ba gọi, Thành Chí Đông tiếp tục lái xe, đến nhà người ra
mở cửa là ông Diệp, nhìn thấy con gái liền hất hàm vào trong nhà, sau đó quay
qua vỗ vỗ vai Thành Chí Đông.
Hiểu ý ba muốn nói gì nên Diệp Tề Mi vừa phấp phỏng lo
sợ vừa ngập ngừng bước vào, Thành Chí Đông lại rất hiên ngang, kéo tay cô lôi
tuột vào trong.
Bà Tiền đang ngồi chờ họ ở sofa, sắc mặt rất khó coi,
nhìn thấy con gái liền lừ mắt.
Người bình tĩnh nhất lại là Thành Chí Đông, anh ôm lấy
vai Diệp Tề Mi tuyên bố, “Tề Mi có thai rồi, ba mẹ có vui không?”.
Ba người còn lại cũng quay sang nhìn anh, từ sau lần
gặp mặt hỗn loạn trước, mỗi lần Thành Chí Đông về Thượng Hải đều tới nhà chào
hỏi nên ông bà Diệp cũng dần thân thiết với anh chàng này và cũng biết tính
tình của anh thẳng thắn bộc trực, nhưng không ngờ lại thẳng thắn tới mức này.
Biểu hiện của ba người lúc này rất khác nhau, bà Tiền
thực sự không thể cười như lần gặp trước được, ông Diệp thì đang suy nghĩ xem
có nên vào trong bếp lánh nạn trước không, còn Tề Mi bực bội, thò tay ra sau
lưng, cấu cho anh một cái thật đau.
Vốn đang định
hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, không ngờ Thành Chí Đông lại thẳng thắn tuyên bố
như thế, bà Tiền không biết nên tiếp tục thế nào, trầm ngâm một lúc mới lên
tiếng, “Vậy hai đứa định thế nào?”.
Chính là đợi câu nói này, Thành Chí Đông lập tức trả
lời, “Bọn con sẽ kết hôn”.
Hả? Vừa rồi còn cấu anh, nghe xong câu trả lời tay
Diệp Tề Mi rịn mồ hôi trơn tuột, ngẩn người hỏi lại: “Em đồng ý kết hôn với anh
bao giờ?”.
Đang định tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Thành Chí
Đông, nghe con gái nói xong bà Tiền nổi giận thật sực, đứng phắt dậy kéo con
gái về phía mình, “Con muốn làm mẹ tức chết có đúng không? Nói lại lần nữa thử
xem”.
Cô là do một tay bà nuôi lớn nên bà dạy con gái rất
thuận lợi, hai người đàn ông lại không kịp đưa tay ra cứu, trợn tròn mắt nhìn
Diệp Tề Mi bị kéo mạnh suýt ngã xuống ghế, Thành Chí Đông toát mô hôi, “Mẹ, mẹ
đừng giận, để con khuyên cô ấy”.
Có thể không giận sao? Sắp được chứng kiến cháu ngoại
chào đời rồi, con gái nhà người ta vì không có ai đứng ra chịu trách nhiệm nên
mới phải sinh con một mình, con gái bà tốt số, có người sống chết muốn nhận
trách nhiệm thì nó lại không cần.
Vậy thì tại sao lại muốn có con với người ta?
Cơn hỏa bốc lên đầu, bà Tiền trừng mắt nhìn con gái
như muốn khoét thủng hai lỗ trên người nó.
Khó khăn lắm mới đứng vững lại được, Diệp Tề Mi ngượng
ngùng, lí nhí cãi: “Đúng là con chưa đồng ý mà, vừa rồi mới nói được một nửa”.
Nói nhỏ quá, bà Tiền chưa nghe ra cô đang nói gì, chỉ
có Thành Chí Đông là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nghe xong hiểu ngay.
Quá hạnh phúc, anh không kịp giải thích liền đưa tay
ra kéo Tề Mi vào lòng cười hớn hở.
Lại không cứu kịp, ông Diệp đứng gần đấy nhất đã hiểu
chuyện gì đang xảy ra, nhìn hai con không nhin được phì cười, thấy bà Tiền vẫn
còn muốn nói nữa, ông đưa tay ra ngăn lại, cười bảo: “Được rồi, được rồi, con
vui là được rồi, chúng ta đợi bế cháu ngoại đi”.
“Thế sao được? Ít ra cũng phải đi đăng ký trước sau
đấy cử hành hôn lễ, lần trước tôi có nghe cô giáo Lí nói, con trai cô ấy tổ
chức đám cưới ở khách sạn Kim Mao cũng được lắm, hội trường khá rộng…”.
Bị ông xã kéo tay lôi ra ngoài, bà Tiền vừa đi vừa càu
nhàu.
Phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn Diệp Tề Mi và Thành
Chí Đông, anh vui vẻ cúi đầu xác nhận lại: “Nói em đồng ý đi, mau nói đi”.
Anh chàng này… đúng là không thể thay đổi được tác
phong của kẻ cướp, cô muốn phản bác nhưng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt anh sáng
rực, nụ cười hạnh phúc khiến cô cũng cảm thấy hạnh phúc lây, nghĩ thế nào cuối
cùng cô không nói gì, chỉ mỉm cười.
No 2.
Sau khi được bác sĩ Lí Vân tập huấn qua một lớp kiến
thức tiền sản mới nhất, mạnh nhất, Thành Chí Đông chính thức trở thành hội viên
của hiệp hội những người đàn ông chuẩn bị làm bố, nhất cử nhất động của Diệp Tề
Mi anh đều thấy bất an, mỗi khi ở bên cô anh đều theo dõi cô từng bước không
rời, đôi khi vì công việc không đi không được, quay về anh đều lập tức giữ chặt
cô quan sát từ đầu tới chân từ trong ra ngoài khắp người một lượt, không có tổn
thất gì mới thở phào.
Thoạt tiên Diệp Tề Mi cảm thấy phản ứng của anh rất
thú vị, sau đấy càng ngày càng cảm thấy không yên tâm, còn đặc biệt hỏi bác sĩ
Lí xem có người có triệu chứng giống Thành Chí Đông không? Liệu có phải là
chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
không?
Lí Vân cười lớn, có như thế chị mới hoàn toàn cảm thấy
yên tâm về Thành Chí Đông.
Nhưng Thành Chí
Đông thì thấp thỏm không yên, thậm chí càng ngày càng lo lắng, phản ứng của
Diệp Tề Mi hoàn toàn ngược lại, lần mang thai này cơ thể thích ứng rất tốt,
không hề có cảm giác mệt mỏi như lần trước.
Suốt thai kì cô nôn nghén rất ít, trọng lượng cơ thể
khống chế ở mức độ vừa phải, mấy tháng liền các chỉ số đều rất phù hợp với tiêu
chuẩn, lần nào đi khám thai bác sĩ cũng đều rất hài lòng.
Cảm thấy đi làm sẽ vui vẻ hơn nên cô kiên quyết tới
văn phòng hàng ngày, chỉ là về thời kì sau thì giảm bớt khối lượng công việc đi
mà thôi.
Thời gian trôi đi, gần tới cuối thu cơ thể cô càng lúc
càng nặng nề, lúc này tới ông bà Diệp là người luôn ủng hộ công việc của cô
cũng bỏ phiếu phản đối, cuối cùng cô quyết định nghỉ ở nhà, điều này khiến
Thành Chí Đông đau đầu khổ sở suốt mấy tháng nay giờ đã có thể thở phào nhẹ
nhõm.
Tháng cuối cùng cận ngày dự sinh anh thường xuyên có
mặt ở Thượng Hải, mặc dù vậy anh vẫn rất bận rộn, đến ngay cả Daisy cũng phải
than trời kêu khổ.
Có thể không kêu khổ được sao? Các vấn đề của khu vực
Châu Á đều phải giải quyết ở văn phòng ở Thượng Hải, bận phát điên, cô chỉ ước
gì mình có thể biến thành Phật Bà nghìn mắt nghìn tay.
Cuối cùng cũng đến tháng mười một, Daisy đang vùi đầu
trước máy tính làm việc cần mẫn, điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông, cô nhấc
máy theo thói quen nói tên công ty, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia vọng tới
một giọng nữ trong trẻo, “Xin hỏi anh Thành Chí Đông có ở đấy không?”.
Vì có năng lực nên giờ Daisy đã trở thành tổng thư ký,
những người có thể gọi điện trực tiếp vào máy bàn của cô không nhiều, hơn nữa
người đó còn gọi thẳng tên của tổng giám đốc khiến cô hơi sững lại.
“Tổng giám đốc Thành hiện giờ không có ở văn phòng,
xin hỏi chị có nhắn gì không?”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói,
câu chữ rõ ràng mạch lạc, “Là thế này, vừa rồi tôi có gọi điện cho anh ấy,
nhưng không gọi được, ở chỗ tôi có một tập hợp đồng đóng dấu khẩn cấp, có cần
tôi mang tới đó không?”.
Đại thần, có phải là chị không? Tinh thần như được
thăng hoa, Daisy bất giác ngồi thẳng người tựa lưng vào thành ghế, tay giữ chặt
điện thoại áp vào tai.
“Hiện giờ chắc tổng giám đốc Thành đang ở nhà máy, vài
phân xưởng không có sóng, chị đừng hiểu nhầm”.
Người gọi điện tới đúng là Diệp Tề Mi, Thành Chí Đông
sáng sớm nay đã xuống nhà máy, gần đây cô thường dậy muộn, sáng nay ra khỏi
giường mới phát hiện tập tài liệu này bị rơi trên ghế sofa, gọi vào di động cho
anh nhưng không kết nối được, sợ tài liệu có chứa nội dung gì quan trọng khẩn
cấp, lần đầu tiên cô gọi thẳng điện thoại tới văn phòng.
“Điều này tôi biết, cô không cần phải giải thích”.
Người nghe máy chắc là thư ký của anh, cảm thấy phản
ứng của cô gái rất thú vị, Diệp Tề Mi mỉm cười.
Đã xác định rõ thân phận của người gọi điện, không
nghi ngờ gì nữa, giọng Daisy vô cùng nhiệt tình, “Vâng ạ. Vậy xin hỏi đó là hợp
đồng gì? Bên trên chắc chắn có ghi số hợp đồng, chị có thể đọc cho em không?”.
Hoàn toàn không biết mình đã trở thành thần tượng của
ai đó, Diệp Tề Mi nghe thấy vậy liền cúi đầu lật giở bản hợp đồng trong tay,
sau đó đọc lại số hợp đồng một cách rõ ràng.
Đúng là tài liệu khẩn, đối tác đã ký
rồi, hôm nay phải gửi về tổng công ty ở Mỹ, giọng Daisy thành
khẩn, "Đúng là khẩn cấp, chị muốn tự mang đến công ty ạ? Em có thế qua chỗ
chị lấy".
Thực ra ẩn ý của cô đã rất rõ ràng, sùng bái lâu như
vậy, cuối cùng cũng có cơ hội được diện kiến dung nhan, hãy để em được tận mắt
nhìn thấy chị, đại thần ơi.
"Không sao, tôi biết địa chỉ, qua đó cũng tiện
đường".
Còn hai tuần nữa mới tới ngày dự sinh nhưng sau khi
Thành Chí Đông ở lì tại
Thượng Hải không đi thì cô cũng mất quyền tự do đi lại của mình, hiếm khi có cơ
hội được danh chính ngôn thuận ra khỏi nhà dạo phố, cô vui sướng vô cùng.
Hơn nữa cô cũng đã gắng hết sức để liên lạc với anh
nhưng do anh không bắt máy đấy chứ.
Đang ở giai đoạn cuối của thai kì, từ lâu cô không còn
tự mình lái xe nữa, mặc dù khoảng cách cũng khágần, cô thấy
không có vấn đề gì nhưng trước khi ra khỏi nhà cô vẫn rất cẩn thận, gọi điện
thoại cho hãngtaxi đặt xe, sau khi nhận được
thông báo của tổng đài là xe đang đợi dưới nhà cô mới đi xuống.
Văn phòng công ty Thành Chí Đông nằm ở một tòa
nhà giữa trung tâm thành phố, cách khu chung cư cô ởkhông
xa, lại không phải giờ đi làm hay tan sở nên đường rất thông thoáng, đang là
cuối thu, mùa đẹp nhất ở Thượng
Hải trong cơn gió có hơi lạnh, cô hạ cửa kính xe xuống, tận hưởng cảm giác được
gió mát táp vào mặt.
Khi đến được tòa nhà đó cảm giác rất ổn, cô đi bộ vào
trong dáng điệu khoan thai.
Cô bước vào thang máy trống không có người, khi cửa
vừa khép lại thì thấy có người lao tới, cô đưa tay ấn nút chờ ở cạnh cửa. Người
vừa bước vào là một cô gái trẻ, bước chân vội vàng, cảm ơn xong đưa tay nhấn
nút số tầng vẫn còn thở hổn hển, thấy tầng mà mình muốn lên đã sáng đèn cô gái
quay sang nhìn cô.
Cô mỉm cười, cô gái đó cũng mỉm cười đáp lại, cười
xong còn lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, nhưng nhỏ quá cô nghe không rõ. Văn phòng
của Thành Chí Đông ở tầng khá cao, số tầng hiển thị ở màn hình màu đen cạnh cửa
thang máy không ngừng nhảy, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cảm thấy
rất đau lưng, cô chầm chậm lùi lại một bước, khuỷu tay tựa vào thanh bám trong
thang máy, thở sâu.
Đến nơi rồi, cửa thang máy trượt sang hai bên, cô gái
trẻ kia bước ra ngoài trước, đi được vài bước vẫn không thấy cô có động tĩnh gì
bèn quay đầu lại nhìn, một tay bấm vào nút mở cửa trên thang máy, nhẹ nhàng
nhắc: “Đến nơi rồi, chị không ra sao?".
Trong thang máy không có tiếng trả lời, nhìn kĩ lại
mặt cô gái trắng bệch, ngón tay run run đưa ra, giọng cũng run rẩy không kém,
"Chị, không phải chị sắp sinh đấy chứ?".
Vừa rồi mới chỉ là đau lưng, lúc này các cơn đau ập
tới từng đợt, khuỷu tay không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa. Mặt
Diệp Tề Mi trắng bệch, cố gắng mở miệng nói, mồ hôi chảy ròng ròng, "Em
ơi, giúp chị tìm Daisy ở ban thư
ký tổng giám đốc".
Lúc này nhìn xuống chân váy của cô thấy ướt một mảng
lớn, cả giọng nói lẫn các ngón tay đều run bần bật, cô gái trả lời lắp ba lắp
bắp, "Em, em chính là Daisy".
Sắp không tự đỡ được cơ thể mình nữa nhưng Diệp Tề Mi
vẫn cố gắng trấn tĩnh trả lời cô, "Vậy thì tốt rồi, tài liệu ở trong túi,
có thể giúp chị gọi xe tới bệnh viện không, còn nữa, báo cho Thành Chí Đông hộ
chị".
Vốn đang tay chân luống cuống không biết làm gì, nghe
theo lời chỉ đạo của cô, Daisy bắt đầu thực hiện từng bước một, cẩn thận đỡ cô
vào ngồi trên ghế sofa trong phòng Thành Chí Đông, sau đó lao đi gọi điện
thoại.
Hôm nay Thành Chí Đông đã nổi trận lôi đình ở nhà máy.
Thiết bị mới được vận chuyển từ Đức về lắp đặt không
tới nơi tới chốn, lô sản phẩm đầu tiên không phù hợp với quy cách, sáng sớm đã
nhận được điện thoại báo, anh vội vàng xuống nhà máy, xưởng trưởng và trưởng
phòng chất lượng đợi ở cửa từ sớm, mặt mày trông rất khó coi.
Vừa tới nơi anh lập tức triệu tập cuộc họp ngay tại
chỗ, khi nổi giận thực sự, anh bắt đầu cười khi nói.
Ánh mắt anh sắc lạnh, đám người có mặt lúc đó đều cảm
giác như nhiệt độ đang xuống thấp, đang là mùa thu, trong phòng chỗ nào cũng
lắp điều hòa hai chiều, sao cảm giác lạnh tới thấu xương.
Đang họp giữa chừng thì bên ngoài có người chạy vào,
thấy tình hình trước mắt cũng không có ý định dừng bước, thở dốc chạy tới trước
mặt Thành Chí Đông.
"Chuyện gì vậy?". Bị làm phiền, giọng Thành
Chí Đông nghe rất đáng sợ.
Những người khác đều nhìn anh chàng kia với ánh mắt
thông cảm, thậm chí có người có ý tốt còn bắt đầu cầu nguyện cho anh ta.
"Tổng giám đốc Thành, trên văn phòng có điện
thoại tìm anh".
"Ai? Nói vói anh ta là tôi không rảnh".
Lông mày nhíu lại, Thành Chí Đông quay đi định nói
tiếp nội dung còn dang dở.
"Daisy gọi tới, việc rất gấp".
Anh chàng kia vội vàng túm lấy anh, cao giọng gây chú
ý.
Mọi người không hẹn mà cùng đưa tay lên lau mồ hôi, ai
cũng cúi gằm mặt nhìn xuống.
"Có việc gì cậu cứ nói thẳng ra" . Không
quay lại, Thanh Chí Đông trả lời ngắn gọn.
Có thể nói thẳng ra thật sao? Nhìn khắp xung quanh một
lượt, anh chàng kia hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốc, Daisy nói vợ anh sắp
sinh rồi, hỏi anh có thể quay về ngay không?".
Toàn bộ âm thanh và cử động đều đột ngột ngưng lại,
trước các con mắt đổ dồn về phía mình, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt Thành Chí
Đông, mặt biến sắc, anh co chân chạy ra ngoài.
Anh phóng xe như bay trên đường, bấm điện thoại gọi
cho Tề Mi, không có ai nghe máy, lại gọi cho Daisy, nghe xong màn báo cáo lắp
ba lắp bắp của cô sắc mặt anh rạng rỡ, phải một lúc sau mới thốt ra một câu
"Là cô yêu cầu cô ấy mang tài liệu tới phải không?".
Oan uổng quá...! Tim vẫn đang đập như đánh trống trong
lồng ngực, Daisy ngay lập tức cảm thấy bầu trời trở nên u ám, "Không,
không, em đã nói là em sẽ tới lấy nhưng chị ấy từ chối!".
Thành Chí Đông đã vòng xe vào khu đỗ xe của bệnh viện,
không nói nhiều nữa, anh mở cửa xe nhảy xuống, sải bước đi vào bên trong.
Diệp Tề Mi đã được đưa vào phòng sinh, Daisy đang cắn
chặt môi đứng ngoài phòng chờ, nhìn thấy anh lập tức chạy tới.
Không có thời gian nghe cô nói, anh đi tìm gặp thẳng
bác sĩ, bệnh viên tư này dịch vụ khá tốt, anh đã đưa Diệp Tề Mi tới đây khám
thai nhiều lần nên mọi người ai cũng biết, đúng lúc đó y tá trưởng cũng vội
vàng chạy lại, vừa cười vừa trấn an anh, "Sinh trước hai tuần cũng là bình
thường, giờ chị nhà đang ở trong phòng chờ sinh, anh có muốn vào không?".
Vớ vẩn, đương nhiên là anh muốn vào rồi.
Còn chưa kịp trả lời thì đầu hành lang bên kia có
tiếng ai gọi, lần này là ông bà Diệp, nhận được điện thoại vội vàng tới ngay,
vừa tới gần anh bà Tiền đã hỏi: "Chí Đông, thế nào rồi?".
Mặt Thành Chí Đông trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ
hôi, ông Diệp thấy vậy liền nhớ tới hình ảnh của mình năm đó, bước lên vỗ vỗ
vai anh, "Không sao, không sao, ngày trước mẹ Bảo Bảo sinh rất dễ, Bảo Bảo
cũng sẽ không có chuyện gì đâu".
Bên ngoài náo nhiệt thế nào thì cũng không làm ảnh
hưởng tới Diệp Tề Mi, lúc này cô đang nằm trên giường nghiến chặt răng chịu
đựng mỗi lần cơn đau thúc tới thì mơ hồ nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng ai
nói nhỏ, "Anh Thành, mời anh vào phòng diệt khuẩn trước đã".
Đột nhiên cô mở trừng mắt túm lấy bác sĩ, "Không
được, không được để anh ấy vào, tôi sẽ tự sinh".
Có vào hay không thì cô cũng phải tự sinh thôi, làm gì
có ai tốt số tới mức tìm người vào sinh hộ chứ? Bác sĩ y tá mặt mày đăm chiêu,
nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của cô, đành chạy ra ngoài thông báo với Thành Chí
Đông.
Cuối cùng ngườỉ vào là bà Tiền, bà cúi đầu vỗ nhẹ vào
vai cô gọi Bảo Bảo, đầu tóc đã mướt mồ hôi, Diệp Tề Mi nhìn thấy mẹ không kìm
được kêu lên.
"Mẹ ơi, đau quá".
Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vừa yếu đuối vừa mỏng
manh như lúc này của con gái, bà Tiền thấy tim mình đau nhói nhưng ngoài mặt
vẫn tươi cười, "Phụ nữ sinh con đều đau như vậy đấy, sao con lại không
muốn cho Chí Đông vào?".
"Trước đấy anh ấy đã lo lắng như thế, con sợ anh
ấy sẽ xỉu mất".
Nói cũng đúng, bà Tiền nhớ lại bộ dạng của Thành Chí
Đông, tỏ vẻ thông cảm gật gật đầu.
Cô nói tiếp giọng nhỏ hơn, "Hơn nữa trông con lúc
này không được đẹp cho lắm, không muốn để anh ấy thấy".
Đúng là rất có lý, mọi
người trong phòng chờ sinh lúc đó đều bật cưòi.
Cưòi một lúc bà Tiền đưa tay lên lau nước mắt, con gái
bà từ nhỏ đã rất tự lập, do yêu cầu của công việc nên ba cô thường xuyên đi
công tác vắng nhà, còn bà bận rộn với việc dạy học ở trường, bận rộn tới mức
chẳng lo được việc nhà, từ rất nhỏ Tề Mi đã biết tự mình đi học, đi học về nấu
cơm tự ăn, làm xong bài tập thì lên giường đi ngủ sớm, thành tích học tập luôn
rất tốt, khi vào đại học cũng tự mình thu xếp đồ đạc chuyển vào ký túc xá sống,
chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng điều gì.
Truóc đây bà cảm thấy như thế rất ổn, sau này khi tốt
nghiệp ra công tác cô vẫn đi về một mình, mua một căn hộ chung cư để sống một
mình, tự nhiên như không, khiến bà bắt đầu cảm thấy có vấn đề.
Con gái bà là luật sư chuyên thụ lý những vụ án li
hôn, thực ra trong lòng bà không tán thành lắm, chỉ vì sợ cô quá quen với việc
sống một mình, sau này tuổi ngày càng lớn, nhìn bộ dạng thì đúng là định sống
cô đơn cả đời, bà sợ cô thật sự sẽ cô độc một mình cho tới già. Cô con gái chưa
bao giờ khiến bà phải bận tâm lo lắng giờ lại khiến bà đau đầu vì việc chồng
con.
Tính cách Tề Mi độc lập, lại thành công trong sự
nghiệp, nếu cô quyết tâm theo đuổi chủ nghĩa độc thân, thì nói thật là bà và
ông Diệp cũng không biết phải làm thế nào.
Lo lắng cũng vô ích, may mắn sau này lại xuất hiện anh
chàng Thành Chí Đông.
Thật đúng là may mắn, thấy con gái bắt đầu có những
biểu hiện của một người phụ nữ, sau đó cuối cùng thật sự chấp nhận sự tồn tại
của một nửa còn lại bên cạnh mình, bà cảm kích vô cùng.
Bà đang mải mê nghĩ thì tay bị ai nắm chặt.
Cảm thấy rất đau, Diệp Tề Mi túm chặt tay mẹ không
chịu buông, mắt bà ướt nhòe, nhưng không phải vì đau lòng, mà ngược lại còn
sáng rực lên. Đúng lúc đó thấy mẹ quay sang nhìn mình, Diệp Tề Mi kinh ngạc,
“Mẹ, mẹ khóc đấy à? Thật ra con vẫn ổn mà", nói xong không chịu được lại
khẽ rên lên vì đau, "Bác sĩ ơi, còn phải đợi bao lâu nữa?".
Haizz, thật hết cách với cô. Mỉm cười, bà Tiền nhìn
con gái lắc đầu.
Cuối cùng khi đứa bé ra đời thì Diệp Tề Mi cũng mệt
mỏi tới kiệt sức, nghe thấy tiếng khóc quay đầu sang nhìn, bác sĩ ôm một bọc
nhỏ tròn tròn tới cạnh cô, "Là một bé trai, nào bắt tay mẹ đi nào".
Em bé mới sinh có khuôn mặt nhỏ xíu ửng đỏ, ngoác
miệng ra khóc cật lực, hai mắt khép chặt thành một đường thẳng, giọng rất to.
Tiếng khóc to như vậy, đúng là một nhóc kẻ cướp...
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ xíu kia, Diệp Tề Mi lại
một lần nữa yếu mềm chảy nước mắt.
Cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, một thòi gian dài
như vậy, thấy rất nhiều mà cũng trải nghiệm rất nhiều, vào giây phút đó cô đã
hiểu ra rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là một
chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ
đơn giản là làm một người phụ nữ thật sự mà thôi.
No 3.
Rất lâu sau đó...
Cũng không lâu lắm, nửa năm sau đi.
Hành lang của tòa nhà văn phòng trải thảm màuxám, bước
lên có cảm giác mềm mềm xốp xốp, hai bên là phòng họp và khu phòng làm việc,
lúc này là mười giờ sáng, giờ này đa phần mọi
người đang vùi đầu vào làm việc,
người đi lại không nhiều, xung
quanh rất yên tĩnh.
Daisy ôm tập tài liệu bước ra từ một căn phòng, mục
tiêu rất rõ ràng, vừa bước được một bước thì kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.
Trên thảm có một thứ gì đó nho nhỏ màu xanh ngọ nguậy,
thứ đó khá thấp, không cúi đầu xuống thì không thể để ý thấy.
Thở dài, Daisy ngồi xổm xuống bế nó lên, đứa nhóc thơm
mà mềm, không hề sợ người lạ, ngược lại còn thích chí cười toe toét, hai má nó
phúng phính như con búp bê đồ chơi, ôm trong tay không có cảm giác thật.
Daisy bế cậu bé trong tay đi lên phía trước, cửa phòng
họp khép hờ, bên trong toàn những nhân vật cấp quản lí, Thành Chí Đông ngồi ở
đầu bàn làm chủ tọa, vừa xem tài liệu trong tay vừa nghe báo cáo.
Lại thở dài, Daisy thả cậu bé đang bế trong tay xuống,
điều chỉnh lại hướng bò cho cậu bé, cuối cùng vỗ vỗ vào cái mông đóng bỉm đó
đẩy nhẹ một cái.
Lập tức cậu bé lắc lư bò lên phía trước, tốc độ khá
nhanh, mục tiêu chính xác, trong chớp mắt đã bò vào bên trong phòng họp.
Nó bò dưới gầm chiếc bàn dài, dưới đó vô cùng rộng
rãi, tất cả nhân viên cấp quản lí đều đã tạo thành thói quen, khi vào họp đều
để chân gọn gàng dưới ghế, không ai vắt ngang vắt dọc.
Cuối cùng cũng bắt được mục tiêu, túm lấy gấu quần của
ai đó cậu bé cố gắng ngồi dậy, không được, thử lại lần nữa, vẫn không được, nó
bắt đầu khó chịu, thế là ngoạc mồm ra khóc.
Một đôi bàn tay lớn thò xuống, chỉ một nhấc đã bế bổng
cậu bé lên, Thành Chí Đông nói với con trai, "Tiểu Quả, con đói rồi phải
không?".
Những người ngồi hai bên bàn đều thở phào, bắt đầu nở
nụ cười nhẹ nhõm, Thành Quả là khách thường xuyên của phòng họp này, họ vô cùng
chào đón sự xuất hiện hết sức đúng lúc của cậu bé, đặc biệt là khi Thành Chí
Đông bắt đầu cười, buổi họp trở nên khó mà chịu đựng thì cậu bé thực sự được
coi như vị cứu tinh duy nhất của họ.
Công ty có chế độ phúc lợi sau sinh rất chu toàn dành
cho những nhân viên cấp quản lí trở lên, trong tòa nhà còn bố trí một nhà trẻ,
mời cô giáo có chuyên môn về chăm sóc cho con cái của những nữ nhân viên cấp quản
lí.
Thành Quả là trưòng hợp đặc biệt đầu tiên theo ba đến
văn phòng, hơn nữa ba cậu bé lại là người đứng đầu của toàn bộ khu vực châu Á,
ngay lập tức trong công ty bắt đầu dấy lên một cuộc cách mạng không nhỏ.
Những nhân viên cấp quản lí là nam ban đầu cảm thấy không
thể chấp nhận nổi, sau dần dần bắt đầu có người học tập làm theo, tới giờ đã có
hai, ba người học theo gương anh, thỉnh thoáng mang con tới công ty đểhưởng thụ
chế độ phúc lợi.
Tuy nhiên Thành Quả là nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại là một cậu
bé vô cùng đặc biệt - có đặc quyền tự do ra vào phòng họp, chỉ bởi vì cậu bé
thích thế.
Một cậu bé mới nửa tuổi lại đặc biệt có cảm tình với
các cuộc họp của các quản lí, thật là kì lạ.
Nháy mắt đã tới buổi trưa, bữa trưa của hai ba con
Thành Chí Đông cùng được giải quyết, một người dùngchất lỏng, người kia dùng
chất rắn. Thành Quả uống sữa xong vứt bình sữa còn ấm sang một bên rồi lăn lông
lốc trên chiếc ghế sofa rộng, nhìn rất thỏa mãn, Thành Chí Đông ngước mắt lên
nhìn lần nữa thì cậu bé đã ngủ say, một cánh tay rơi xuống mép ghế mũm mĩm đáng
yêu.
Thành Chí Đông cảm thấy buồn cười, anh đi tới nhẹ
nhàng bế con lên đưa về nhà trẻ, những em bé khác đều đang ngủ trưa, cô giáo
đón lấy Thành Quả tươi cười, hết sức nâng niu.
Cũng phải, Thành Quả là một cậu bé rất xinh xắn, lại
không quấy không khóc, gặp ai cũng cười toe toét, là minh tinh của cả tòa nhà.
Diệp Tề Mi bận rộn tới tối muộn, khi cô tới nơi thì
nhà trẻ đã đóng cửa tự bao giờ, phòng Thành Chí Đông vẫn sáng đèn, Thành Quả
một mình ngồi giữa đống đồ chơi tự chơi một mình rất ngoan ngoãn.
Đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh ấy cô mím môi cười, bước vào bế
con lên mới đánh tiếng, "Vất vả cho anh quá, ba cá ngựa ạ!”.
"Không có gì, đây là việc mà ba cá ngựa nên
làm". Thành Chí Đông đứng dậy đi tới hôn lên má cô, giọng anh rất vui vẻ.
"Cùng về nhà nhé? Hay là em đưa Thành Quả về
trước?"
Anh định đón lấy Thành Quả từ tay cô nhưng cậu bé hết
sức không hợp tác, cứ túm chặt lấy cổ áo mẹ.
Khẽ bật cười, Thành Chí Đông trả lời, "Em xem con
kìa, nhỏ thế mà đã biết nhà mình ai là người lợi hại hơn rồi".
Nói xong vẫn giơ tay ra, "Nhóc, cũng không thèm
nể mặt người đã trông con cả ngày sao, mau qua đây với ba".
Thành Quả vẫn không buông tay, giờ đang là cuối tháng
tư, Diệp Tề Mi mặc áo khá mỏng, chỗ nút áo trên cùng bị bàn tay nhỏ xíu của cậu
con trai kéo làm hai chiếc cúc bung ra, sắc xuân hé mở...
Ánh mắt anh nóng rực lên, hai tay Thành Chí Đông vẫn
đặt trên người con, nhưng mắt thì không biết đang đặt vào đâu.
Bất lực với hai kẻ một lớn một bé, Diệp Tề Mi đặt cậu
con trai xuống trước, sau đó giơ tay ra bịt mắt của Thành Chí Đông lại,
"Đừng nhìn nữa, về nhà thôi".
"Được, về nhà". Anh trả lời vô cùng dứt
khoát, một tay nhấc bổng cậu con trai hiếu động dưới đất lên, một tay khoác vai
cô, cùng nhau bước ra ngoài.
Về nhà, anh thích từ này, vô cùng thích.