Cho dù mọi thứ đều có giá của nó, nhưng
ngay tại giờ khắc này, cô cảm thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều xứng đáng.
Lần này khi biết mình có thai Diệp Tề Mi không hề ngạc
nhiên.
Cũng phải, Thành Chí Đông thuộc tuýp người hành động,
một khi đã quyết tâm làm điều gì đó thì lập tức dốc sức để thực hiện, phải mấy
tháng sau mới luyện được một que quickstick hai vạch, ngay đến anh cũng cảm
thấy thật không dễ dàng gì.
Sắp Tết rồi, đa phần các công ty đều đã cho nghỉ,
nhưng châu Á đâu phải chỉ có Trung Quốc, thời gian này Thành Chí Đông vẫn bận
rộn như thường, cô được nghỉ ngơi nên cảm thấy rất khỏe khoắn, sau khi biết
mình mang thai liền cẩn thận đi kiểm tra sức khỏe tổng thể lần nữa, mọi thứ đều
tốt đẹp.
Muốn thông báo cho anh nhưng sợ nói qua điện thoại
không rõ ràng, sau khi cầm kết quả kiểm tra trong tay cô quyết định giữ im
lặng, chờ cho tới khi anh quay về Thượng Hải.
Mùa đông năm nay rất lạnh, lại có tuyết rơi suốt mấy
ngày liền, hôm nay mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cô là
người rất sợ rét, kiến trúc ở sân bay Phố Đông khá rộng, đến tiếng gió rít cũng
lớn bất thường, từ khu nhà để xe đi lên phòng đợi, chỉ vài bước chân cũng khiến
cô run rẩy.
Cũng may trong phòng chờ khá ấm áp, cô nhìn lên bảng
thông tin các chuyến bay, Thành Chí Đông trước khi lên máy bay còn gọi điện cho
cô, nhắc nhở cô không được tự lái xe ra ngoài, nhưng các công ty trong nước đã
bát đầu nghỉ Tết, lái xe của anh đương nhiên không ngoại lệ, mặc dù trên điện
thoại đã đồng ý với anh nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, vì vậy cô ra khỏi nhà
từ rất sớm, lái xe ra sân bay với tốc độ chậm nhất có thể, thời gian đi gấp đôi
so với bình thường.
Mọi việc đều bình thường, đến nơi cũng vừa kịp thời
gian, cô để lại túi trong xe, cảm giác rất thoải mái, nhẹ nhàng, cô chầm chậm
đi vào cửa ra chuyến bay quốc tế tìm một chỗ trống để ngồi.
Vừa xuống máy bay anh vội vàng đi về phía cửa ra,
Thành Chí Đông bước từng bước dài, lướt đi nhanh như một cơn gió, trong chớp
mắt đã biến mất nơi cuối hành lang.
Thực ra hôm qua anh đã có thể có mặt ở Thượng Hải rồi
nhưng vì trong nước có tuyết lớn, toàn bộ các chuyến bay về Thượng Hải đều bị
hoãn, hôm nay khó khăn lắm mới có thể cất cánh, nhưng sáng nay khi anh ra sân
bay Seoul thì nơi đó bắt đầu có tuyết lớn, không để lỡ làng thêm nữa, anh lái
xe thẳng đến Busan, hôm nay ở sân bay Busan không có chuyến nào bay thẳng tới
Thượng Hải, nhưng vì đã quyết tâm quay về bằng được, anh đành bay tới Hồng Kông
rồi từ Hồng Kông bay về Thượng Hải.
Loanh quanh một vòng như thế, khi anh tới sân bay Phố
Đông thì đã gần nửa đêm rồi.
Do thường xuyên bay đi bay lại anh chỉ mang theo mình
một chiếc túi nhỏ, tất cả mọi thứ đều giản lược tối đa nên làm thủ tục xuất
nhập cảnh khá nhanh, theo thói quen vừa ra khỏi cửa là gọi điện thoại cho cô,
anh vừa đi vừa bấm số, điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy, giọng Diệp
Tề Mi ở đầu dây bên kia nghe rất rõ, “Chí Đông, anh đến rồi à?”.
“Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, em chưa ngủ sao?”
Có tiếng cười nhỏ vọng tới, bên đó khá ồn ào, lạ hơn
nữa là giống hệt âm thanh ở chỗ anh, thậm chí giọng nữ trên loa báo lịch trình
các chuyến bay cũng y hệt.
Hơi sững lại, anh hỏi dồn, “Em đang ở đâu? Sao ồn ào
thế?”.
“Em vẫn ở đây, không đi đâu cả, hôm nay lạnh thế này
mà sao anh mặc phong phanh thế? Muốn chết cóng hay sao?”.
Thoạt tiên Thành Chí Đông không hiểu, tay anh giữ điện
thoại, chân bước chậm lại, lúc này anh đã sắp đi ra khỏi cửa lớn, khu phòng đợi
lúc nào cũng đông như mắc cửi, dù muộn tới đâu cũng vẫn có rất nhiều người
trông ngóng hướng về phía cửa ra.
Giữa đám đông ồn ào đó có người giơ tay lên vẫy vẫy
anh, thấy bộ dạng như không tin vào mắt mình của anh, cô cười rất tươi, hai
khóe môi cong lên cao, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Niềm vui quá bất ngờ, anh bước nhanh tới chỗ cô đứng,
quên cả tắt điện thoại.
Nhưng vừa ôm cô trong tay câu đầu tiên là trách móc,
“Chẳng phải bảo em không phải đi đón sao, muộn thế này, ngoài trời còn có
tuyết”.
“Tuyết ngừng rơi từ hôm qua rồi. Nếu không máy bay của
anh làm sao mà hạ cánh được?”.
Nhìn anh phong trần mệt mỏi, trên người còn vương mùi
máy bay quen thuộc, nhưng cô vùi đầu vào ngực anh chỉ cảm thấy rất yên tâm, cảm
thấy vô cùng vui vẻ, Diệp Tề Mi thậm chí còn nhón chân thơm nhẹ vào má anh một
cái.
Ngọt ngào quá, không ổn rồi, nếu không phải chút ý
thức còn sót lại nói với anh rằng đây là nơi công cộng đông người, Thành Chí
Đông đã thể hiện tình cảm dạt dào như núi lửa tuôn trào của mình ngay tại chỗ.
Ra khỏi khu nhà chờ, một cơn gió lạnh lùa tới, cô mặc
một chiếc áo khoác ngoài khá dài, khăn quấn nhẹ nhàng quanh cổ, lúc này như hơi
co người lại, Thành Chí Đông dang tay ra, ôm chặt lấy eo cô, khuôn mặt Diệp Tề
Mi áp sát vào vai anh, ấm áp vô cùng.
Đến chỗ đỗ xe anh vẫn còn lưu luyến nụ hôn vừa rồi,
sau khi ngồi vào ghế lái, anh giơ tay kéo cô vào lòng hôn tới tấp.
Nụ hôn mạnh mẽ và kéo dài khiến mặt cô đỏ hồng lên,
đẩy anh ra, Diệp Tề Mi thở dốc.
“Kẻ cướp, đừng làm bừa”.
Tay bắt đầu không ngoan ngoãn, anh cười dỗ cô, “Tại
sao không thể làm bừa, anh không làm bừa với em thì với ai đây?”.
Không thể để anh lấn tới nữa, Diệp Tề Mi vừa cười vừa
tránh nói nhỏ, “Em nói thật đấy, cẩn thận nhóc kẻ cướp”.
Cô vừa nói vừa cười nên có chút mơ hồ, thoạt tiên anh
hoàn toàn không hiểu, cho tới khi hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó, mọi hành động
của Thành Chí Đông đột ngột dừng lại, ngẩn người không biết nói gì.
“Này?”. Đợi một lúc vẫn không thấy anh phản ứng gì,
Diệp Tề Mi huơ huơ tay trước mặt anh, đang định nói lại lần nữa thì tay đã bị
anh giữ chặt, Thành Chí Đông nhìn cô chằm chằm, sau đó ngập ngừng xác nhận lại,
“Ý em là chúng mình có con rồi”.
Nhìn biểu hiện của anh lúc này, khóe môi Diệp Tề Mi cong
lên như cười, mím chặt môi rồi gật đầu, định nói gì đó nhưng anh đã cười híp
mắt chẳng nhìn thấy gì nữa, nắm chặt nắm tay giật mạnh một cái bật ra từ yes.
“Ngốc ạ”.
Bị sự hưng phấn của anh truyền sang, Diệp Tề Mi cười
rất tươi.
Xe ra khỏi tầng hầm lên tới mặt đất mới biết tuyết đã
lại rơi từ bao giờ, tuyết không lớn lắm nhưng những bông tuyết trắng bay bay
trong không khí, trở nên tuyệt đẹp trong ánh đèn đêm.
Đường cao tốc từ sân bay về thẳng tắp thênh thang,
trên đường không có nhiều xe, nhưng một người có thói quen lái xe như bay như
anh hôm nay bỗng dưng hết sức thận trọng, đi với tốc độ rất chậm, lại còn thỉnh
thoảng quay sang nhìn cô, nở nụ cười hạnh phúc.
Cô cũng cảm thấy rất vui, trong xe thật ấm áp, bên
cạnh lại là khuôn mặt thân thương, ngoài kia là cảnh tuyết rơi, còn cả con
đường thênh thang trải dài trước mắt cũng mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và
hạnh phúc, cho dù mọi thứ đều có giá của nó, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy
tất cả đều rất tốt, tất cả đều rất xứng đáng.