Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào
đón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cánh hoa ấy vẫn tươi muôn
phần.Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợi
khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười[1]
[1] Bản dịch thơ bài Bốc toán tử - Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông của Xuân Thủy (thivien.com).
Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay dưới khu nhà Diệp
Tề Mi có một chiếc xe màu bạc từ từ rẽ vào, đỗ rất gọn bên cạnh vườn hoa, bà
Tiền tính cách nóng vội, xe vừa đỗ đã mở cửa bước xuống, vừa gọi chồng vừa
trách mắng, “Đã lái xe lâu như vậy rồi mà vẫn còn chậm thế, trời tối rồi đây
này”.
Ông Diệp tính tình ôn hòa chỉ cười ha ha, cầm theo
chiếc làn mây bước xuống xe, “An toàn là trên hết mà, mấy con cua này mang đến
cho Bảo Bảo, chúng ta có lên nhà đợi con về không?”.
“Tề Mi hôm nay có phiên xử, tôi vừa gọi điện tới văn
phòng, đồng nghiệp của nó nói vậy. Chúng ta lên trên nhà rửa cua sạch sẽ rồi để
sẵn vào nồi hấp, sau đấy gọi điện bảo nó về sớm một chút”.
“Cũng được”.
Một người ra lệnh còn người kia thực hiện, ông Diệp
xách chiếc làn đi lên phía trước.
Căn hộ chung cư này là do con gái tự mua sau khi đi
làm, dù không thường xuyên lui tới nhưng hai ông bà vẫn có một bộ chìa khóa,
quen đường thuộc lối, lên tới nơi hai ông bà tự mở cửa vào nhà.
Đã lâu rồi không đến, bà Tiền tính cẩn thận, vừa bước
vào trong nhà đã có cảm giác gì đó khang khác, trên tủ giày xuất hiện một đôi
găng tay chuyên dùng để chơi golf, trên giá sách nhỏ cạnh bộ sofa trong phòng
khác có một chiếc đồng hồ của đàn ông màu đen, mặt đồng hồ rất phức tạp, nhìn
đã biết không phải loại rẻ tiền.
Vào phòng tắm, trên kệ kính bộ dao cạo râu và bọt cạo
râu được để rất ngay ngắn, cầm lên nhìn qua, bà Tiền bất giác nhắm chặt mắt
lại.
Đàn ông thì vô tâm hơn, sau khi đi lên nhà ông Diệp
xách thẳng giỏ cua vào bếp, trong bếp có một chiếc kệ dùng để chuẩn bị đồ nấu
ăn, ông cho cua vào trong bồn rửa xong, đang định mang chiếc giỏ ra ban công để
nhưng thứ đập vào mắt ông lúc đó khiến ông kinh ngạc kêu lên, “Mẹ Bảo Bảo, mẹ
Bảo Bảo!”.
“Chuyện gì vậy?”. Bà Tiền nghe thấy tiếng gọi liền đi
tới.
Ông Diệp chỉ vào dụng cụ chơi golf dựng ngoài ban công
trợn mắt, “Bảo Bảo bắt đầu chơi golf rồi sao? Chẳng phải nó rất bận, bắt đầu
chơi thứ này từ bao giờ?”.
Hai ông bà quay sang nhìn nhau, sau đó có tiếng lạch
cạch ngoài cửa, là tiếng chìa khóa.
Con gái về rồi sao? Thật đúng lúc, hai ông bà đang có
rất nhiều chuyện muốn làm rõ, cả hai cùng lao ra ngoài, cùng đồng thanh định
gọi “Bảo Bảo” thì cánh cửa mở ra.
Đúng là rất trùng hợp, lẽ ra nửa đêm hôm qua Thành Chí
Đông đã có mặt ở Thượng Hải nhưng chuyến bay bị hoãn đột ngột nên chín giờ sáng
nay mới xuống sân bay, anh vội về thẳng công ty chủ trì cuộc họp, trong lòng
đang rối bời, khó khăn lắm mới đợi được tới khi cuộc họp kết thúc, anh liền về
lái xe xe về thẳng đây.
Cả hai phía đều không có sự chuẩn bị tâm lý, cửa vừa
mở ra cả ba người đều sững lại, câu đầu tiên bật ra khỏi đầu mỗi người mỗi
khác, ông Diệp thì nghĩ thì ra là tên tiểu tử này, có thể được Bảo Bảo tin
tưởng mà ra vào nhà tự nhiên, thật dễ dàng cho cậu ta quá.
Còn bà Tiền lửa giận phừng phừng, đã về sống với nhau
rồi mà không cho ba mẹ gặp mặt một lần, nha đầu này, về đây rồi xem.
Thành Chí Đông là người suy nghĩ nhiều nhất, càng nghĩ
càng ảo não, di truyền là điều rất kỳ diệu, Tề Mi rất giống với hai khuôn mặt
đang đứng trước mặt anh lúc này, hơn nữa hai vợ chồng họ còn đứng giữa cửa rất
ngang nhiên, đến tên ngốc cũng có thể đoán ra họ nhất định là ba mẹ của Bảo
Bảo.
Anh đã có ý định gặp họ, vì lần gặp đầu tiên mà anh đã
chuẩn bị không biết bao lâu, dồn toàn bộ tinh thần vào việc đó, nhưng người
tính không bằng trời tính, sau khi bàn bạc với Tề Mi xong còn chưa bước vào
giai đoạn thực hiện thì anh bị tổng công ty triệu tập về Mỹ, ở bên đấy vừa đúng
hai tuần giờ mới quay lại Thượng Hải, không ngờ vừa về đã gặp phải tình huống
này.
Đúng là anh muốn gặp ba mẹ cô nhưng lại không chuẩn bị
cho tình huống gặp mặt như thế này, không biết họ đang nghĩ gì nhưng đột nhiên
có một người đàn ông lạ tự mở cửa vào nhà con gái mình thì dù ba mẹ có thoáng
tới đâu cũng khó lòng mà chấp nhận được phải không? Hoàn toàn khác xa với những
gì anh tưởng tượng về lần gặp đầu tiên, giờ phải làm thế nào cho phải đây?
Cứ đứng ngẩn ra một lúc lâu cuối cùng người đầu tiên
lên tiếng lại là bà Tiền, nói một câu khá ngắn gọn nhưng giọng điệu rất lợi
hại, “Đừng đứng mãi đấy nữa, vào nhà rồi nói”.
“Hả?”. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nói chuyện với
anh kiểu đó, Thành Chí Đông nhất thời không kịp phản ứng, miệng lắp bắp buột ra
một từ.
Nhìn anh với ánh mắt thông cảm, ông Diệp lên tiếng phá
tan bầu không khí nặng nề, “Cậu chắc là người bạn mà Bảo Bảo nhà tôi đã từng
nhắc đến phải không? Đây là mẹ Bảo Bảo, tôi là ba nó”.
“Ông Diệp!”. Bất mãn với biểu hiện thân thiết của
chồng, bà Tiền lập tức trừng mắt.
Được tôi luyện nhiều năm như vây, theo thói quen ông
Diệp cười xòa, làm bộ như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, “Ai dô, lũ cua của tôi
bò hết ra ngoài rồi”. Vừa nói ông vừa quay người chạy vào bếp, trong chớp mắt
đã biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thành Chí Đông.
Trước mặt chỉ còn bà Tiền với khí thế khiến người ta
khiếp sợ, haizz, không hổ là mẹ của Nữ hoàng, đúng là rất khác người. Mặt dày
cúi đầu gọi một tiếng bác gái, mặt mũi Thành Chí Đông hết sức rầu rĩ.
Cửa vừa đóng vào lại bị đẩy ra, Diệp Tề Mi vừa bước
vào, không vội lên tiếng, nhìn thấy Thành Chí Đông và mẹ mình, lập tức đứng
giữa hai người, quay mặt sang phía bà Tiền, gọi nhỏ: “Mẹ”.
Biết là buổi tối Thành Chí Đông sẽ về nên hôm nay sau
khi phiên tòa kết thúc cô không quay lại văn phòng nữa, đi thẳng về nhà.
Đi đường vẫn rất thong dong, theo như thường lệ thì
chắc chắn anh cũng không về sớm, vì thế cô định đi gội đầu để thư giãn một chút
sau đó mới về nhà đợi anh.
Nhưng còn chưa lên nhà đã biết có chuyện lớn rồi, mặc
dù trời lúc đó khá tối, nhưng chiếc xe Q7 của Thành Chí Đông vẫn đập vào mắt rõ
ràng, cũng không thể không nhận ra xe của ba mình, lúc này cả hai chiếc xe đều
xuất hiện ở đây, lặng lẽ đỗ cạnh vườn hoa, còn cái trước cái sau rất thẳng hàng
như là đã có hẹn ngầm từ trước vậy. Nhưng cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng
biết là chắc chắn không phải hẹn ngầm, nếu chỉ có ba tới thôi thì chuyện cũng
không to tát lắm, chỉ sợ mẹ cũng đi cùng, đột nhiên thấy Thành Chí Đông xuất
hiện, không biết mẹ sẽ nổi trận lôi đình thế nào.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô bước nhanh lên lầu,
vừa tới cửa thì thấy cánh cửa màu trắng bị đóng sập lại trước mắt, không chút
chần chừ, cô đưa tay đẩy cửa bước vào.
Đúng là tình huống xấu nhất, trên mặt mẹ mặc dù không
có biểu hiện gì nhưng theo quan sát của cô thì chắc cơn giận sắp bùng nổ rồi,
còn Thành Chí Đông vẻ mặt ngỡ ngàng, đứng sững trước mặt bà, không thốt lên
lời.
Không thấy mẹ trả lời, chỉ có ba cô đang ở trong bếp
nghe thấy có động tĩnh liền chạy ra, nhìn thấy con gái lập tức lên tiếng, “Bảo
Bảo, cuối cùng thì con cũng đã về, tốt rồi tốt rồi, mọi người vào cả trong nhà
ngồi xuống nói chuyện, ba đang hấp cua, sắp được ăn rồi”.
“Tê Mi, con không giới thiệu với ba mẹ sao?”. Bà Tiền
không nhấc chân, ánh mắt thăm dò khiến người khác cảm thấy áp lực, nhìn chằm
chằm vào Thành Chí Đông không chớp mắt.
Anh vốn học ở nước ngoài, hơn nữa cũng đã là chuyện
của nhiều năm về trước, chưa bao giờ nếm cảnh bị cô gái trung học nhìn với ánh
mắt thấu tới tim gan kiểu Trung Quốc như thế, giờ bị bà nhìn như bám dính khiến
anh bối rối, chân tay thừa thãi không biết để vào đâu.
Thực ra không phải anh chưa từng gặp những tình huống
khó xử bao giờ, bay đi bay về quen rồi, dù xảy ra chuyện gì anh cũng có thể xử
lý thản nhiên như không, nhưng giờ thì không được, với người đứng trước mặt anh
cũng không được, bà là mẹ của Bảo Bảo, là người có quyền quyết định rất quan
trọng với hạnh phúc sau này của anh.
Mặc dù gần đây bận rộn tới mức chân không kịp chạm
đất, nhưng bài thơ Daisy chuẩn bị anh còn tận dụng cả thời gian ngồi trên máy
bay để học, vừa nghe vừa ghi âm học rất chăm chỉ, chính là vì muốn chuẩn bị kĩ
càng, có thể để lại ấn tượng sâu sắc, tốt đẹp nhất trong lần gặp đầu tiên.
Giờ xem ra đúng là ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc,
nhưng đáng tiếc lại theo chiều hướng ngược lại, anh thật sự trở tay không kịp.
Nhìn bộ dạng anh lúc này, tự nhiên Diệp Tề Mi muốn
cười, dây thần kinh đang căng như dây đàn như chùng xuống, cô cố gắng nói một
cách thoải mái nhất, quay sang nhìn anh, khóe miệng cô thậm chí còn cong cong
lên như cười, “Ba, mẹ, đây là anh Thành Chí Đông, là bạn trai của con, con đã
từng nhắc tới anh ấy với ba mẹ”.
Thái độ gì vậy? Nha đầu này lại còn thấy vui hay sao?
Bà Tiền tức không để đâu cho hết, không khách khí với con gái nữa, thẳng tay
kéo cô về phía mình cho tiện giáo huấn, “Con mau qua đây, còn cười gì nữa, có
ra thể thống gì không hả”.
Không đứng vững, Diệp Tề Mi bị kéo bất ngờ nên loạng
choạng, hai người đàn ông đứng bên cạnh thấy xót, gần như cùng lúc đưa tay ra
đỡ, người bên phải người bên trái, bốn người bỗng dưng đứng lại thành một nhóm,
ngẩng đầu lên ông Diệp là người đầu tiên cười, “Chuyện gì thế này, cứ ngồi
xuống đã rồi nói, đừng đứng mãi ở cửa nữa”.
Biết mình hơi nặng tay, bà Tiền lập tức thả lỏng tay,
tuy nhiên vẫn không chịu buông tay con gái, lôi cô đi thẳng vào phòng khách.
Ông Diệp lập tức theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Thành Chí Đông,
lần này ánh mắt đã thay đổi, trở nên rất ôn hòa.
Tiểu tử, động tác cũng nhanh đây, không tồi, có tiền
đồ.
Bốn người cùng ngồi trên ghế sofa, biết mẹ đang rất
giận, Diệp Tề Mi không dám cười nữa, ngoan ngoãn ngồi ở giữa cúi đầu im lặng.
“Bao lâu rồi?”. Nhìn cả hai một lượt, bà Tiền hỏi
thẳng.
“Cháu và Tề Mi quen nhau đã hơn một năm rồi”. Sợ cô
lại bị mắng, Thành Chí Đông vội vàng cướp lời.
Bà Tiền liếc mắt nhìn anh, tiểu tử thối kia, còn chưa
tới lượt cậu đâu.
Sau đó quay sang nhìn con gái hỏi tiếp, “Mẹ muốn hỏi
hai đứa dọn về ở với nhau bao lâu rồi? Không biết mang về ra mắt ba mẹ hay sao,
coi ba mẹ là người vô hình phải không?”.
“Bọn con cũng chuẩn bị sắp xếp thời gian mời ba mẹ ăn
cơm, không ngời lại trùng hợp thế này”.
Diệp Tề Mi thấy ấm ức, đáp rất nhỏ, sau đó Thành Chí
Đông lập tức bổ sung, “Đúng vậy, đúng vậy ạ, vốn đã định mời hai bác cùng ăn cơm
từ hai tuần trước, nhưng cháu có việc đột xuất phải quay về Mỹ, hôm nay mới trở
lại Thượng Hải”.
“Thật không? Không phải vì gặp ba mẹ nên mới nói thế
đấy chứ?”.
Tình hình cơ bản của Thành Chí Đông trước đấy con gái
cũng đã kể sơ qua, cũng biết anh là một thương nhân Hoa kiều, công việc bận
rộn, thường phải bay qua bay lại, nhưng có đúng là trùng hợp thế không? Bà Tiền
tỏ vẻ hoài nghi.
Cơ hội đến rồi, Thành Chí Đông lập tứ đứng dậy chứng
minh bản thân, “Đúng vậy, cháu còn đặc biệt hỏi thăm Tề Mi xem hai bác thích
gì, vì cuộc gặp đó mà đã chuẩn bị rất lâu”.
Diệp Tề Mi hay tay ôm lấy đầu, thấy thật mất mặt,
chuyện đấy mà anh cũng có thể nói ra sao? Thẳng thắn quá đấy!
Ông Diệp lại muốn ha ha cười lớn, nhưng bị bà Tiền
trừng mắt nhìn, miệng đã mở ra đành lấp liếm nói, “Chuẩn bị cái gì? Nói ra xem
nào”.
Nói xong còn quay sang nháy mắt với con gái, Diệp Tề
Mi xua tay lắc đầu, làm sao cô biết anh chàng này chuẩn bị cái gì, chuyện xảy
ra từ mười mấy ngày trước rồi, đến cô còn quên mất những gì mình nói nữa là.
Thành Chí Đông đứng dậy, thái độ hết sức nghiêm túc
nhìn hai vị tiền bối trước mặt, húng hắng ho một tiếng, nói ra một câu khiến
tất cả mọi người trong phòng lúc ấy đều sững sờ, “Cháu đọc thơ”.
Hả? Cả ba người đều bị chấn động, đến ngay cả bà Tiền
cũng ngạc nhiên quay sang nhìn anh, trong không gian hết sức yên tĩnh Thành Chí
Đông bắt đầu đọc bằng giọng rõ ràng, chậm rãi từng câu từng chữ.
“Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào
đón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn
phần. Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợi
khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười”.
Tiếng Trung của anh không tồi, nhưng độ khó của câu
chữ trong bài thơ cũng tương đối cao, thời gian lại gấp gáp, nên thanh điệu khi
đọc không được ổn lắm, nghe có chút kỳ quái, sau khi đọc xong cả bài thơ cũng
không có ai lên tiếng, Thành Chí Đông lo lắng nhìn hai ông bà chờ đợi, có tiếng
phì cười, phá vợ sự im lặng đáng sợ, cả đời bà chưa bao giờ được nghe ai ngâm
bàiVịnh hoa mai một
cách thú vị như thế, bà Tiền không nhìn được nữa, là người đầu tiên bật cười.
Tối hôm đó mấy chú cua đúng là chết rất thảm, bị ăn
sạch sành sanh, nhà họ Diệp là fan trung thành của cua, hàng năm cứ tới mùa hoa
cúc vàng là mùa cua béo nhất, ăn nhiều thành ra có kinh nghiệm, cái mai nào
cũng bị moi sạch sẽ không sót lại thứ gì.
Với người Trung Quốc ăn cơm cũng là một môn học lớn,
về cơ bản thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc được trong bữa cơm, cả một bàn bát
đĩa la liệt không khí náo nhiệt, uống chút rượu cụng cốc cụng ly, rượu vào nóng
mặt thì sau bữa cơm đó cho dù là người xa lạ tới đâu cũng sẽ thành thân quen.
Thành Chí Đông ở Trung Quốc lâu như vậy, trong lòng
hiểu rất rõ đạo lý này, vừa ăn vừa cố gắng trả lời hết tất cả những câu hỏi
được đặt ra, bà Tiền cười xong cũng ngại không làm mặt giận nữa, sau khi ngồi
vào bàn ông Diệp đi hâm nóng một bình rượu gạo. Bắt đầu nói chuyện với anh rất
nhiệt tình, cứ như thế, ăn được nửa bữa mặt người nào người nấy đã trở nên nhẹ
nhõm hơn nhiều.
Ông Diệp cảm thấy rất vui, lại có chút thương cảm khó
nói thành lời, cuối cùng ông uống tới mức mặt đỏ tía tai, lại là Diệp Tề Mi lái
xe đưa họ về, Thành Chí Đông lái chiếc Q7 theo sau, đưa vào tận trong khu nhà
chung cư ba mẹ cô ở.
Bà Tiền cuối cùng cũng cảm thấy vừa ý, từng này tuổi
rồi nên bà có kinh nghiệm nhìn người, ai thì cũng sẽ nhận ra anh chàng này rất
chân thành, lại hiểu con gái bà, chuyện gì cũng nghĩ cho cô trước, vì thế trước
khi vào nhà bà Tiền vui vẻ quay lại nói với Thành Chí Đông: “Sau này hãy thường
xuyên cùng Tề Mi về nhà ăn cơm”.
Thành Chí Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười
khoe hàm răng trắng tinh, gật đầu rất mạnh, ngay sau đấy bị Diệp Tề Mi trừng
mắt cảnh cáo tại trận.
Ông Diệp lên sau, lúc đó mới vỗ vỗ vào vai anh, ha ha
cười lớn, “Mau về đi, cố gắng nhé”.
Trái tim như được sưởi ấm, Thành Chí Đông có cảm giác
mình đã tìm về được với tổ chức, ba mẹ Bảo Bảo, hai bác nhìn thấy cả rồi chứ?
Đã thấy sự vất vả của cháu rồi chứ? Vậy thì nhờ hai bác, mọi người phải cùng
nhau cố gắng nhé.
Không thể nói ra miệng, ba người họ dùng ánh mắt để
trao đổi suy nghĩ lần cuối cùng, nội dung rất đơn giản, cho dù cô có là lô cốt,
thì cũng phải công kích bằng được.
Diệp Tề Mi đứng bên cạnh trớn mắt không màng tới hình
tượng, thật quá đáng, coi cô là người vô hình phải không?
Hai người quay xuống dưới nhà lên xe quay về, xa cách
hai tuần, vừa quay về lại gặp phải tình huống hỗn loạn như thế, cuối cùng cũng
có thể ở riêng với nhau, đóng cửa xe vào mới cảm thấy có thể yên tĩnh ở bên
nhau mới khó khăn đáng quý biết bao.
Xung quanh tĩnh lặng, Diệp Tề Mi bóp bóp vai, nghiêng
đầu nhìn anh, lại nghĩ tới bài Vịnh hoa mai đó,
không nhịn được cô liền phì cười.
Không có ánh đèn, xe vừa khởi động, ánh sáng lờ mờ
phát ra từ mặt bảng điều khiển, trong thành phố nên không thấy ánh trăng, những
cột đèn đường xếp thành một hàng dài uốn lượn theo con đường, ánh đèn màu vàng
dịu mát thành một dài dài xa tít.
Nụ cười của cô sáng bừng giữ thứ ánh sáng yếu ớt đó,
anh cũng cười, khóe mắt cong lên, mặc dù đang lái xe nhưng tinh thần không tập
trung, chốc chốc lại quay sang nhìn cô.
Anh tắm xong bước vào phòng ngủ đã thấy cô đang tựa
vào thành giường đọc sách, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, thả dài xuống và đen nhánh.
Không kìm được, anh tung chăn lên và nằm xuống, một
tay tắt đèn, tay còn lại kéo cô lại gần mà hôn, sách vẫn cầm trên tay, Diệp Tề
Mi khẽ hét lên, sau đó bật cười, tiếng cười bị anh dùng đôi môi nuốt lấy, dần
biến mất trong đêm.
Trong phòng vẫn còn vương lại hương vị thơm ngon quyện
vào nhau của cua và rượu gạo, anh cứ ôm cô như thế trong bóng tối mà hôn rất
lâu, sau đó lật người nằm lên trên, khẽ tách đôi chân cô ra, động tác rất dịu
dàng.
Gần như đã quên hết tất cả, nhưng Diệp Tề Mi vẫn còn
sót lại chút tỉnh táo cuối cùng, chống hai tay lên ngực anh, nói như hụt hơi,
“Chí Đông, bao cao su”.
“Bảo Bảo, chúng mình sinh một đứa con có được không
em? Được không em?”.
Anh đã phủ cả người lên trên người cô, dùng hai khuỷu
tay chống trên giường, hơi thở ấm áp, như từng con sóng nhẹ nhàng mơn man tới
chỗ sâu nhất nơi tai cô, giọng nói thấp mà tràn đầy khát khao, dường như sợ cô
từ chối nên trong đó còn có chứa đựng cả sự cầu khẩn.
Lại nhớ tới quán bánh bao bên đường hôm dó, cửa kính
được lau sạch bóng, lộ ra một khuôn mặt trẻ thơ, mái tóc dài và đen, khuôn mặt
nhỏ nhắn tròn trịa đáng yêu, ngẩng đầu nói với mẹ mình điều gì đó, sau đó nhìn
về phía cô giơ tay chỉ.
Cô miên man suy nghĩ rồi tự nhiên thở dài nhè nhẹ,
Thành Chí Đông lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng thở dài, cơ thể như cứng đờ,
đang định ngẩng đầu lên, bỗng hai má bị đôi tay cô giữ chặt, ấm quá, cô không
nói gì chỉ lặng lẽ mỉm cười, nụ cười như hoa nở giữa mùa xuân.
Thành
Chí Đông sung sướng tột cùng, phản ứng đầu tiên của anh là không dám tin, chần
chừ như muốn xác nhận nhưng lại cảm thấy nhân lúc này thừa thắng xông lên mới
là con đường đúng đắn, nhất thời mâu thuẫn nên anh cứ giữ nguyên tư thế đó chăm
chăm nhìn Diệp Tề Mi, lần đầu tiên anh hoàn toàn bị choáng váng trong thời khắc
quyết định như thế này.