Nụ Hôn Của Casanova

Chương 39: Chương 39




Vào buổi chiều muộn, khoảng ba mươi người bạn thân cùng họ hàng của tôi tụ họp tại ngôi nhà trên phố Năm mươi. Chủ đề cuộc trò chuyện là công việc điều tra ở Bắc Carolina. Cuộc gặp vẫn diễn ra tự nhiên ngay cả khi họ biết rằng nếu có bất kỳ tin tốt nào cần thông báo thì tôi đã nói với họ rồi. Tôi đã bịa ra những manh mối tích cực mà thật ra chúng không hề tồn tại. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm cho họ.

Cuối cùng Sampson và tôi cũng đứng bên nhau trên hiên sau khi uống quá nhiều bia nhập khẩu và ăn món bít tết tái. Sampson cần phải biết mọi chuyện; còn tôi thì muốn nói chuyện cảnh sát với người bạn kiêm đồng sự của mình.

Tôi kể với cậu ấy tất cả những gì đã xảy ra ở Bắc Carolina cho đến nay. Cậu ấy hiểu những khó khăn trong việc điều tra và truy lùng tội phạm. Trước đây, cậu ấy đã từng sát cánh cùng tôi trong những vụ án không một manh mối.

“Lúc đầu, họ hoàn toàn gạt tớ ra ngoài. Cũng không thèm nghe tớ lấy một lời. Gần đây, mọi việc dần tốt hơn một chút,” tôi nói với bạn mình. “Thám tử Ruskin và Sikes kiểm tra và cập nhật thông tin cho tớ đầy trách nhiệm. Ít nhất là Ruskin. Đôi khi anh ta còn cố tỏ ra nhiệt tình. Kyle Craig cũng tham gia vụ này. FBI vẫn không cho tớ biết họ đã nắm được những gì.”

“Có dự đoán gì không, Alex?” Sampson muốn tôi chia sẻ. Cậu ấy lắng nghe rất nghiêm túc và đôi lúc nêu rõ vấn đề.

“Có thể một trong những phụ nữ bị bắt cóc có liên quan tới người nào đó quan trọng. Không chừng con số nạn nhân lớn hơn rất nhiều so với những gì họ công khai. Có thể kẻ giết người có liên quan tới một người có quyền lực hay ảnh hưởng lớn.”

“Cậu không cần phải xuống đó nữa,” Sampson nói sau khi đã nghe tất cả các chi tiết. “Có vẻ như họ đã có đủ ‘tay chuyên nghiệp’ cho vụ này rồi. Đừng dính vào thù hận, Alex ạ.”

“Dính mất rồi,” tôi nói với anh bạn. “Tớ nghĩ Casanova thích thú với việc làm ta bối rối vì tội ác hoàn hảo của hắn. Tớ nghĩ hắn muốn tớ phải bối rối và thất vọng. Còn cái gì khác nữa mà tớ vẫn chưa tài nào nghĩ ra được. Tớ nghĩ hắn ta đang sôi máu.”

“Hừm, hừm. Nghe như cậu cũng đang sôi máu ý. Thôi quên cha hắn đi, Alex. Đừng chơi trò Sherlock Holmes chết tiệt với gã điên lập dị này.”

Tôi không nói gì. Tôi chỉ lắc đầu, cái đầu hết sức kiên quyết.

“Giả sử cậu không tóm được hắn,” cuối cùng Sampson nói. “Giả sử cậu không thể phá được vụ này. Cậu phải suy nghĩ về điều đó, chiến hữu ạ.”

Đó là khả năng mà tôi không tính đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.