Khi Kate McTiernan thức dậy, cô biết ngay rằng có điều gì đó rất không ổn, và rằng tình trạng thảm hại của cô thậm chí đang dần tệ hơn.
Cô vẫn không rõ giờ giấc, ngày tháng và nơi cô bị giam giữ. Mắt cô nhòe dần. Mạch tăng vọt. Những biểu hiện của sự sống dường như đều trục trặc.
Từ lúc tỉnh lại, cô đã trải qua những cung bậc cảm xúc mạnh mẽ từ bị cô lập, đến trầm cảm, hoảng sợ. Hắn vừa cho cô uống thứ gì? Thuốc gì gây ra các triệu chứng này? Nếu cô tìm ra được câu trả lời thì tức là cô vẫn tỉnh táo, và ít nhất vẫn còn có thể suy nghĩ rõ ràng.
Có lẽ hắn cho cô uống Klonopin, Kate nghĩ.
Trớ trêu thay, Klonopin thường được kê đơn để chống lo âu. Nhưng nếu hắn cho cô uống liều cao ngay từ đầu, khoảng từ năm đến mười miligam, tác dụng phụ của thuốc cũng chính là những gì cô đang cảm thấy bây giờ.
Hoặc có thể hắn đã sử dụng viên nang Marinol? Thuốc này được kê đơn để chống buồn nôn trong hóa trị. Kate biết Marinol là loại thuốc có tác dụng cực mạnh! Nếu hắn cho cô uống, ví dụ khoảng hai trăm miligam một ngày, cô sẽ bị sốc nặng. Khát khô cổ. Mất phương hướng. Thời kỳ rối loạn thần kinh. Một liều khoảng một nghìn năm trăm đến hai nghìn miligam sẽ gây chết người.
Hắn đã phá vỡ kế hoạch chạy trốn của cô bằng loại thuốc rất mạnh này. Cô không thể chống lại hắn trong bộ dạng này. Trình karate của cô trở nên vô dụng. Casanova đã tính tới điều đó.
“Đồ khốn,” Kate hét to. Cô gần như chưa bao giờ chửi thề. “Con mẹ mày,” cô thì thầm giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Cô không muốn chết. Cô chỉ mới ba mươi mốt tuổi. Sau bao công sức học hành giờ là lúc cô sẽ trở thành bác sĩ, một bác sĩ tốt, cô hy vọng thế. Tại sao là tôi? Đừng để điều này xảy ra. Người đàn ông này, gã điên khủng khiếp này, sắp sửa vô cớ giết tôi!
Những cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc xương sống. Cô thấy như thể mình sắp nôn hoặc thậm chí ngất đi. Hạ huyết áp thế đứng, cô nghĩ. Đây là thuật ngữ y tế chỉ việc ngất xỉu khi người ta đang ngồi trên giường hoặc ghế mà đứng dậy quá nhanh.
Cô không thể nào chống chọi lại với hắn! Hắn muốn cô bất lực, và rõ ràng hắn đã thành công. Điều đó khiến cô đau đớn hơn bất cứ thứ gì khác, và cô bắt đầu khóc. Song như thế chỉ khiến cô càng thêm tức giận.
Tôi không muốn chết.
Tôi không muốn chết.
Làm thế nào để ngăn chuyện này lại?
Làm thế nào để cản bước Casanova?
Ngôi nhà lại yên tĩnh vô cùng. Cô nghĩ hắn không có ở đó. Cô khao khát nói chuyện với ai đó. Với những phụ nữ khác cũng bị giam cầm ở đây. Cô phải vực lại tinh thần mới được.
Hắn có thể đang trốn trong nhà. Chờ đợi. Đang nhìn thẳng vào cô trong chính giây phút này.
“Xin chào mọi người,” cuối cùng cô cất tiếng, và ngạc nhiên với giọng nói gay gắt của chính mình.
“Tôi là Kate McTiernan. Xin hãy lắng nghe! Hắn tiêm cho tôi rất nhiều thuốc. Tôi nghĩ hắn sẽ sớm giết tôi. Hắn nói hắn sẽ làm. Tôi sợ lắm… tôi không muốn chết.”
Kate lặp lại thông điệp một lần nữa, từng từ một.
Cô lặp lại lần nữa.
Chỉ có sự im lặng; không ai trả lời. Những phụ nữ khác cũng đang sợ hãi. Chắc hẳn họ đang rất sững sờ. Sau đó cô nghe thấy một giọng nói vang vọng phía trên. Tiếng nói của thiên thần.
Tim Kate đập mạnh. Cô nhớ ra giọng nói đó. Cô lắng nghe thật kỹ từng lời từ người bạn dũng cảm của mình.
“Tôi là Naomi. Có lẽ chúng ta giúp được nhau bằng cách nào đó. Thỉnh thoảng hắn nhốt chúng ta cùng nhau, Kate ạ. Cô vẫn trong thời gian thử thách. Đầu tiên hắn nhốt riêng mỗi người chúng ta trong phòng ở tầng dưới. Xin đừng chống lại hắn! Chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện nữa. Thật quá nguy hiểm. Cô sẽ không chết đâu, Kate.”
Một phụ nữ khác lên tiếng. “Dũng cảm lên, Kate. Hãy mạnh mẽ lên vì tất cả chúng ta. Nhưng cũng đừng quá mạnh mẽ.”
Sau đó tất cả đều im lặng, và căn phòng lại trở nên yên tĩnh, cô cảm thấy cô đơn cùng cực trong gian phòng của mình.
Dù hắn đã bơm vào người cô loại thuốc gì thì nó cũng đã phát huy đầy đủ tác dụng. Kate McTiernan cảm thấy như thể cô đang phát điên.