快乐环岛 Happy Island - Hòn đảo vui vẻ (2014)
Vương Nguyên nghi ngờ nhìn Tuấn Khải. Anh từ khi nào lại tốt bụng như vậy. Có chắc đằng sau không phải là một cái bẫy nào đó không.
"Đừng nghi ngờ tôi. Bởi vì tôi có làm gì thì cũng làm ngay trước mặt. Tôi không phải là kẻ lén lút dở trò."
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Tuấn Khải nhàn nhạt nhắc nhở. Nói là nhắc
nhở nhưng có vẻ đe dọa thì đúng hơn. Anh bỏ hai tay vào túi, hơ hững
nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo của mình.
"Tôi muốn ăn tiểu long bao. Lâu lắm rồi chưa được ăn."
Vương Nguyên ngay lập tức yêu cầu. Cậu sợ anh sẽ đổi ý. Anh chính là loại
người nói là phải làm. Anh chán ghét người làm mất thời gian của anh.
Nhưng.... Cậu là ngoại lệ duy nhất.
"Được. Chúng ta đi."
Nói rồi, Tuấn Khải nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của Nguyên, kéo đi. Cả hai đến bãi giữ xe, lấy con moto rồi rời đi.
Đứng trước một quán ăn nhỏ, Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm. Cậu
cứ nghĩ rằng, anh là một đại thiếu giàu có như vậy, sẽ chẳng bao giờ
biết đến những cái quán nhỏ gấp 10 lần phòng tắm đâu. Ai ngờ.
Thực ra, cậu cũng rất thích quan ăn này. Giá cả hợp lí, vả lại ông bà chủ
cũng rất thân thiện, dễ mến. Cậu thực hy vọng sau này có một cuộc sống
giống như đôi vợ chồng giá đó. Nhàn nhạt, vui vẻ. Không phải chiến đấu
giữa thương trường như chiến trường đó.
"Sao??? Em không vào à?"
Bị cái vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn của cậu làm cho bực mình, anh nhăn mày, hỏi.
"Vào."
Cả hai nhanh chóng an vị ở một cái bàn nhỏ. Lúc hai người bước vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn hết vào cả hai. Đẹp trai, bảnh bao, vả lại còn đi
siêu xe mà vào cái quán này, không ngạc nhiên cũng tiếc.
"Aiyo... Bảo bảo, con lâu lắm rồi mới ghé thăm chúng ta đó."
Từ trong quầy bán, bà cụ nhìn thấy Tuấn Khải liền vui vẻ cười lớn. Vừa
nói, bà vừa đi về phía Tuấn Khải, cần thận ngồi xuống bên cạnh anh. Bà
thương yêu ôm chầm lấy anh như ôm một đứa cháu.
"Con thực sự rất nhớ ngoại."
Tuấn Khải đáp trả lại cái ôm của bà. Anh cười. Một nụ cười đẹp nhất. Nụ cười mà cậu chưa bao giờ thấy.
Khoan đã. Bà ngoại??? Bà ngoại là thế nào? Bà chủ là bà ngoại của anh? Anh
thế nào lại để cho bà ngoại của mình chịu khổ trong khi anh sống sung
sướng như vậy chứ. Thật không thể tin được.
Nhưng nhìn
kĩ, anh có nét rất giống bà ấy. Nhất là đôi mắt. Trong đó rất ấm áp.
Không giống như lúc anh cố tình tạo ra cái vẻ bọc lạnh lùng.
"Haha... Ta nhớ con đến điên rồi. Chẳng lẽ lão Vương kia không để con đi gặp ta sao? Ta nhất định đến tìm ông ta tính sổ."
Bà lão vờ làm mặt tức giận. Vương Nguyên ngồi đối diện mỉm cười. Bà lão
này cứ như một đứa trẻ vậy. Mới hai giây trước còn cười như hoa, hai
giây sau liền làm mặt giận. Thật khiến người ta không biết bà có bao
nhiêu bộ mặt nữa.
"Trịnh phu nhân, bà lúc nào cũng vậy. Cứ hễ nhìn thấy bảo bảo là bà liền trách cứ lão Vương."
Từ trong gian bếp, cụ ông chậm rãi bước ra. Vừa nói, ông vừa dùng cái gậy
của mình quơ lung tung. Tuấn Khải vội vàng nắm lấy bàn tay ông, dìu ông
ngồi xuống.
"Ông thật là. Còn không phải trách lão Vương kia. Tôi mà thấy ông ta liền dùng gậy của ông đánh gãy chân ông ta."
Vừa nói, bà vừa quơ chân múa tay. Bà là vậy. Thực ra không phải bà ghét
Vương Lâm. Đó là cách bà thể hiện tình thông gia với ông thôi. Lúc nào
nhìn thấy cháu ngoại, bà cũng vờ như mình uất ức, ra sức quở trách Vương đại tướng quân.
"Tôi... Tôi không thèm nói chuyện với bà."
Ông ngoại Trịnh tức giận quay người đi. Không thèm nhìn lấy bà cụ. Hai ông
bà là vậy. Nói với nhau được 5 câu thì hết 3 câu là gây sự rồi. Có lẽ đó là cái cách mà hai người duy trì tình yêu dành cho nhau. Cứ như oan gia vậy.
"Ông ngoại. Bà ngoại, hai người lại thế rồi. Lúc nào con đến hai người cũng như vậy."
Tuấn Khải ngán ngẩm lắc đầu. Cái màn này, không lúc nào là ông không xem.
"Bà thấy chưa. Tất cả là tại bà."
Ông ngoại Trịnh nghe cháu bảo bối nói liền quay sang quở trách vợ mình.
"Hừ. Kệ ông ấy. Bảo bảo của ta muốn ăn gì? Lâu lâu con mới đến, để ta nấu cơm cho con ăn."
Bà Trịnh liếc xéo chồng mình một cái rồi quay sang cháu ngoại, yêu thương hỏi.
"Cậu ấy muốn ăn Tiểu Long Bao, bà làm cho cậu ấy được không?"
Tuấn Khải đưa mắt về phía Vương Nguyên đang ngồi. Cả hai ông bà cũng nhì về
phía cậu. Sự tồn tại của cậu từ lúc nãy đến giờ cuối cùng cũng được mọi
người chú ý.
Hai ông bà đột nhiên nhìn nhau, mỉm cười.
Thực ra, ngoài Chí Hoành và Thiên Tỷ, Tuấn Khải chưa bao giờ đưa người
khác về đây ăn. Cậu bé này là người đầu tiên. Lẽ nào đây là ngoại lệ
trong truyền thuyết sao?
Hai ông bà mỉm cười nham hiểm. Bà Trịnh vội vàng 'bỏ rơi' Tuấn Khải, chạy sang ngồi với Vương Nguyên. Bà nắm lấy tay cậu, hỏi:
"Cháu là cái gì của Tuấn Khải?"
Bị câu hỏi bất ngờ của bà cụ làm cho giật mình, Vương Nguyên ấp a ấp úng trả lời.
"Cháu...Cháu là bạn học của Tuấn Khải."
"Đơn giản chỉ là bạn học thôi sao?"
Ông Trịnh nghe câu trả lời của cậu, ông không mấy hài lòng hỏi tiếp.
Chưa để Vương Nguyên mở miệng, Tuấn Khải vội vàng cướp lời:
"Ông bà yên tâm. Sau này cháu sẽ từ bạn học chuyển thành..."
Hai từ cuối cùng, Tuấn Khải ghé vào tai ông bà ngoại, thì thầm. Nghe được
hai từ đó, ông bà Trịnh cười lớn. Đuôi mắt cũng vì đó mà kéo dài ra.
Được. Đúng là cháu nội của lão Vương. Thật là khá.
Vương Nguyên nhìn biểu hiện của ba người bọn họ thì tò mò vô cùng. Rốt cuộc
Tuấn Khải đã nói gì với ông bà mà khiến hai người vui vẻ đến vậy?
"Để ta đi lấy Tiểu Long Bao cho cháu. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà vậy. Sau
này gọi chúng ta là ông bà ngoại đi. Ta rất thích cháu, tiểu bánh trôi
."
Bà Trịnh trước khi rời đi còn sủng ái nhìn Vương
Nguyên. Cậu vừa trắng, khuôn mặt lại phúc hậu. Xem ra Tuấn Khải của họ
rất có mắt nhìn người.
"Ông còn ở đó làm gì. Định làm kì đà cản mũi à. Còn không mau theo tôi."
Thấy ông Trịnh cứ mãi ngắm Vương Nguyên, bà Trịnh vội vàng chạy đến, nắm lấy tai ông, lôi đi. Ông bà nhà này thật là...(Cua: Cháu thích hai người.
Xin hãy cho cháu thay Nguyên Nhi làm cháu dâu của hai người. Cháu tình
nguyện. //// Ông bà Trịnh: Cháu rất tốt nhưng chúng ta rất tiếc.)
"Anh nói cái gì với họ vậy?"
Sau khi hai người họ khuất sau cánh cửa, Vương Nguyên vội vàng tìm câu trả lời cho sự tò mò của mình.
"Sau này em sẽ biết."
Tuấn Khải ra vẻ thần bí, trả lời không mấy ăn nhập.
"Hai người họ là ông bà ngoại của anh sao?"
Vương Nguyên lần nữa thắc mắc. Gia thế của anh thực sự rất khó hiểu. Là cháu
của Vương đại tướng quân giàu có rồi nay lại xuất hiện ông bà ngoại
nghèo nữa. Không thức mắc mới lạ.
"Đúng. Hai người họ là ông bà ngoại tôi. Ông là Trịnh Nghị Thiên, bà là Hạ Phĩ."
"Cái...Cái gì??? Không thể nào."
Theo như cậu nhớ không lầm thì Trịnh Nghị Thiên là người đã sáng lập ra phần mềm nổi tiếng Keysel. Hơn nữa, ông còn là 1 trong số những người giàu
nhất thành S nữa. Hạ Phĩ là người phụ nữ quyền lực với số tài sản lên
đến hàng triệu USD. Bà nắm giữ 47% cổ phần của ông ty JR - công ty giải
trí lớn trong thành S. Thế nào họ lại là những người nghèo như vậy? Thế
nào lại đi mở một quán nhỏ, kiếm những đồng tiền lẻ.
"Rất bất ngờ đúng không. Họ đúng là rất giàu. Nhưng họ không thích những thứ đó. Thứ họ thích là một cuộc sống bình thường. Hai vợ chồng cùng sống
trong tiếng cười dù nghèo khó. Tôi rất ngưỡng mộ họ. Có thể sống một
cuộc sống hết sức bình thường như vậy."
Vương Nguyên gật gù. Cậu cũng rất mong muốn một cuộc sống như vậy. Xem ra, cuối cùng cậu và đại ác ma cũng có một điểm chung.
"Đến rồi. Hai đứa mau ăn đi. Có gì cứ gọi ta."
Trịnh phu nhân như một đứa trẻ, trân tay cầm dĩa bánh, đặt nhẹ xuống bàn rồi
mỉm cười rời đi.Trước khi đi, bà còn nháy mắt với Tuấn Khải và nựng má
Vương Nguyên.
"Em ăn đi."
Tuấn Khải đưa dĩa bánh về phía Vương Nguyên, mỉm cười.
Trong giây lát, cậu bị nụ cười của anh mê hoặc. Cậu đơ người, nhìn anh không
chớp mắt. Bỗng nhiên, trên cổ tay cậu, nơi vị trí mạch máu, một thứ ánh
sáng như dòng nước hiện lên. Thứ ánh sáng đó phát ra, sáng rực cả cổ
tay.
Cậu chẳng hề ý thức được điều đó, cho đến khi, thấy Tuấn Khải nhíu mày, trợn tròn mắt nhìn vào cổ tay mình, miệng nói:
"Tay em..."
Vương Nguyên vội vàng dùng tay che đi thứ ánh sáng kia. Miệng lắp ba lắp bắp:
"Khô..ông...có gì...đâuuu.."
Tuấn Khải lấy lại dáng vẻ ban đầu, làm ngơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Áanh mắt anh mong lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Miệng lẩm bẩm ba chữ:
"Thủy Thiên Wang."
.................................
"Áaaaaaa...Maaaaa....Ma cà rồng..."
"Im ngay, chúng ta ra ngoài rồi. Đi cùng em thật mất mặt."
Đứng ngoài cổng rạp chiếu phim JR, Thiên Tỷ bực bội bịt miệng Chí Hoành,
miệng không ngừng dọa nạt, uy hiếp. Tên nhóc này thực sự rất phiền phức. Mới đó còn ra lệnh cho anh đưa cậu đi xem phim ma. Vậy mà vừa coi được
10', cậu lại la hét om sòm khiến mọi người quát mắng không thôi.
Đã vậy, cậu còn chơi trò cắn mạnh vào tay anh nữa. Nhắc mới nhớ, rát quá
đi mất. Hôm nay anh nhất định dạy dỗ thằng nhóc này thật tốt. Mặc kệ là
em hay họ hàng gì gì đó của đại ca đi.
"Hừ..."
Chí Hoành gỡ tay Thiên Tỷ đang dán chặt trên miệng mình ra. Ấm ức hừ lạnh một cái.
"Còn dám tỏ thái độ như vậy với anh nữa sao? Em to gan quá đó. Xem anh xử lí em thế nào."
Chưa để Hoành kịp ú ớ gì, Thiên Tỷ đã vác ngược cậu trên vai, nhếch môi một cái rồi rời khỏi rạp chiếu phim.
Chưa đầy 10' sau, cả hai đã có mặt tại nhà của Thiên Tỷ. Anh vẫn cứ dùng cái cách vác đó, khiêng cậu lên tầng hai.
Phụp....
Chí Hoành bị ném xuống giường một cách không thương tiếc. Cậu ấm ức ngồi
dậy, tức giận nhìn Thiên Tỷ. Trong lòng không ngừng chửi rủa anh.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì??? Tôi muốn về nhà. Tôi sẽ nói với đại ca để anh ấy cho anh một trận. Dám ức hiếp tôi sao."
Cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào của cậu không ngừng hoạt động. Càng nói, sát
khí của Thiên ngày càng tăng. Hai bàn tay của anh từ từ cởi chiếc áo
khoác vứt sang một bên. Anh nhìn cậu chằm chằm. Cứ như sư tử nhìn thấy
mồi ngon.
"An...anh..,muố..n... làm ca..ái...gì???"
Chí Hoành hoảng sợ đến mức lắp ba lắp bắp. Anh điên rồi. Thiên Tỷ điên rồi.
"Anh cho em nói lại. Là ai ức hiếp ai???"
Vừa nói, Thiên Tỷ vừa cẩn thận bước lên giường. Để Chí Hoành ngồi ở trong
lòng mình. Mắt nheo lại, cẩn trọng quan sát từng hành động nhỏ của cậu.
"Chẳng phải là anh đang ức hiếp tôi sao? Anh còn...còn dám..."
Đôi mắt cậu long lanh, như có nước ở trong đó. Cái miệng nhỏ cứ chu lên,
thật khiến người ta muốn cắn một phát vào đó. (Cua: Thật là tội lỗi.
Thiên Thiên, con chịu khổ rồi.)
"Anh làm gì em."
Nói xong, anh buông cậu ra, với người đến gần cái kệ, lấy hộp y tế chuyên dụng ra, đưa về phía Hoành rồi nói:
"Em cắn anh thành ra như vậy. Không lẽ còn không muốn giúp anh bôi thuốc. Hay là...Em có ý khác."
Thiên Tỷ cười nham nhở khiến Chí Hoành đỏ cả mặt. Thì ra chỉ có vậy. Vậy mà cậu cứ tưởng. Thật là mất mặt.
Hết nhìn Thiên rồi quay sang nhìn hộp thuốc, Hoành cuối cùng đành phải giúp anh sát trùng và băng bó cái chỗ bị cậu làm cho không ra gì.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cậu cứ từ từ, từ từ mát xa chỗ đau đó. Thật là dễ
chịu. Anh nhất định sẽ mãi mãi để cậu chăm sóc anh như vậy.
HẾT CHƯƠNG 12