梦想起航 Go For Dreams - Nâng cánh ước mơ (2013)
Thứ 4, ngày 20 tháng 1 năm 2016.
Rầm...
Cánh cửa phòng học lớp 12 - 2 bị tác dụng một lực cực kì mạnh. Từ bên ngoài, Vương Nguyên hậm hực bước vào. Ánh mắt như muồn giết người của cậu
khiến mọi người không rét mà run.
Bàn tay trắng nõn của cậu nắm chặt lại thành một quyền.
"Lớp trưởng Vương có chuyện gì vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy cả."
"Đúng vậy."
Thái độ khác thường của Vương Nguyên làm các bạn học ngạc nhiên. Họ không ngừng bàn tán, nói này nói nọ.
"Vương Tuấn Khải."
Không hề nể nang gì, Vương Nguyên hét cái tên ba chữ với công suất cực đại.
Cậu ngang nhiên dùng cái giọng điệu hung hăng đó để gọi họ tên của người được mệnh danh là 'Huyền Thoại Khải An'.
Tuấn Khải
ngồi ở bàn cuối cùng, nghe thấy người khác dùng họ tên mình gọi lớn, anh tức giận nhíu mày. Khuôn mặt đẹp nằm úp xuống bàn từ từ ngước lên. Con
ngươi lạnh băng, đầy sát khí nhìn tên hung thủ.
Hai
người cứ như vậy nhìn nhau. Một người là băng, một người là lửa, không
ai nhừng ai. Cho đến khi, Tuấn Khải chậm rãi đứng lên.
Rầm...
Lại một tiếng động nữa phát ra. Chiếc bàn học của Khải vỡ tan tành. Học
sinh trong lớp được một dịp đau tim. Bàn tay to lớn của anh vẫn giữ
thành một quyền.
Vương Nguyên nhìn tấy cảnh tượng Khải đánh vỡ bàn liền rùng mình một cái. Có lẽ số phận của cậu cũng sẽ như chiếc bàn ấy.
"Đại ca??? Anh có sao không?"
Từ bên ngoài, nghe tiếng đạp cửa lớn, Chí Hoành cùng Thiên Tỷ vội vàng
chạy vào. Đúng lúc chứng kiến cảnh ra đi của cái bàn, cả hai không chậm
liền đi đến chỗ anh, hỏi thăm.
Tuấn Khải vẫn không mảy may để ý đến sự tồn tại của hai người bọn họ. Anh giữ nguyên thái độ
lạnh băng cùng giận dữ của mình, nhanh chân đến chỗ Nguyên. Anh nắm lấy
cổ áo cậu, nhếch mép bí hiểm.
"Chẳng phải tôi đã nói
là cậu nên an phận sao? Chẳng phải tôi đã nói là cậu không được đụng đến tôi? Cậu xem lời nói của tôi là gì? Với năng lực của tôi, giết cậu chỉ
là chuyện nhỏ. Cậu đừng nghĩ mình được tôi ưu ái hơn những người khác
liền tưởng đã từ vịt hóa thiên nga. Vương Tuấn Khải, cái tên đó cậu đủ
tư cách để gọi hả?"
Vương Nguyên nhìn Khải bằng ánh
mắt sợ sệt. Đây là lần đầu tiên, cậu thấy khuôn mặt giận dữ, phẩn nộ của anh như vậy. Chỉ một cái nhếch môi, anh liền khiến cậu hóa thành chất
lỏng. Mãi mãi biến mất.
"Đại ca, anh dừng tay. Nguyên Nguyên, cậu mau xin lỗi anh ấy đi."
"Đúng đó. Cậu mau nói đi. Khải ca, anh mau thả Nguyên ra. Có gì chúng ta ngồi xuống nói. Đừng manh động."
Đứng ở sau lưng Khải, thấy tình hình không mấy tốt đẹp, thậm chí là căng
thẳng, Thiên Tỷ và Chí Hoành vội vàng mở lời, cố gắng điều hòa cơn giận
của Khải.
Một số học sinh khi nhìn thấy cảnh này liền
chịu không nổi mà ngất xỉu. Số còn lại không hoảng loạn tinh thần thì
cũng liệt não. Bộ dạng của Khải bây giờ chẳng khác gì Tula khát máu.
"Anh,...Anh, tôi thực không biết gọi tên anh là điều cấm kỵ."
Vương Nguyên lắp ba lắp bắp, khó khăn lắm mới có thể nói trọn vẹn câu.
"Cậu không biết? Hừ,..."
Cái tiếng 'hừ' vừa phát ra, cổ áo của Nguyên cũng được buông thả. Nguyên sợ hãi ngồi xuống một cái ghế gần đó.
"Tôi cảnh cáo cậu lần nữa. Tốt nhất đừng để tôi phải suy nghĩ bằng nắm đấm. Nếu không, cậu biết tôi có thể làm những gì mà."
Tuấn Khải lạnh lùng cảnh cáo. Một lần, hai lần nhưng tất nhiên anh sẽ không
cho cậu cơ hội thứ ba.May mắn đây là Vương Nguyên - người mà anh hứng
thú. Nếu là người khác, có lẽ đã bị băm thành trăm mảnh mất rồi.
"Tôi,...Tôi..đ.ã...hiểu..."
Nguyên Nguyên sợ hãi gật đầu lia lịa. Có cho cậu gan khủng long cậu cũng không giám tái phậm một lần nữa.
"Nguyên Nguyên, rốt cuộc thì đã có chuyện gì? Tại sao cậu lại như vậy?"
Chí Hoành thấy tình hình đã trở nên khá hơn liền mạnh dạn hỏi.
Đã không nhắc thì thôi, nhắc đến là cậu lại phát bực. Cơn giận vì sợ hãi
mà quên mất nay lại bộc phát. Nhưng dĩ nhiên, cậu không dám to gan như
lúc nãy.
"Anh đã làm gì mẹ kế tôi?"
Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải bằng ánh mắt căm phẫn. Chuyện là sáng nay, mẹ kế
của cậu đột nhiên bị một đám người mặc vest đen ngang nhiên bắt đi.
Hỏi ra thì mới biết đó là đám thuộc hạ của đại thiếu Vương Tuấn Khải. Từ
khi nào, mẹ kế của cậu lại có nghịch thù với tên quỷ Tula này vậy?
"Tôi chỉ thay trời trừng phạt một số kẻ không biết điều. Loại người như bà ta, không nên tồn tại thì tốt hơn."
Tuấn Khải tàn nhẫn trả lời. Anh chính là như vậy. Những người anh cảm thấy không cần thiết sống thì nên giải thoát cho họ.
"Tuấn Khải, anh có biết mình đang nói gì không? Đó là mẹ tôi, là một mạng người. Anh sao có thể..."
Đến đây, Vương Nguyên nghẹn ngào đến mức nói không nên lời. Cậu ngã khụy xuống nền nhà lạnh ngắt.
Dù sao, bà ta cũng đã sống cùng cậu bao nhiêu năm. Cho dù bà ta có gây ra
chuyện gì đi nữa thì cũng không đáng để biến mất mãi mãi.
"Mẹ sao? Nực cười...Người mẹ mà cậu nói thật tốt. Bà ta cư nhiên dám dùng
cậu để dụ dỗ tôi. Cư nhiên dám dở trò xằng bậy trước mặt tôi. Và hơn
hết, người mẹ trong miệng cậu nói lại ba lần bảy lượt muốn thủ tiêu cậu. Cậu nói bà ta có nên sống nữa không?"
Nghe câu hỏi
cùng lời trách móc của Vương Nguyên, trong lòng Tuấn Khải có một chút
chua xót. Anh nhếch môi, cười một cách khinh bỉ. Trong ánh mắt không
giấu nổi một chút đau thương.
Vương Nguyên nhíu mày,
khó hiểu nhìn Tuấn Khải. Anh nói Hoàng Vỹ Phương muốn thủ tiêu cậu sao?
Sao có thể? Bà ta tuy luôn luôn tìm cách gây khó dễ cho cậu nhưng không
thể nào ra tay với cậu được.
"Sao? Không tin à? Bà ta chính là người đứng sau vụ bắt cóc cậu.Thiên Thiên, đưa cho cậu ta xem."
Nghe lệnh, Thiên Tỷ vội vàng đi đến balo, lấy ra một xấp hình rồi đưa đến trước mặt Vương Nguyên.
Đập vào mắt cậu là một thân ảnh quen thuộc. Người mà từ trước đến nay cậu
luôn gọi là 'mẹ'. Bà ta,...Bà ta đang ngồi trong quán cafe với hai tên
bắt cóc cậu. Dường như có vẻ rất căng thẳng.
Tích...
Chiếc máy ghi âm trên tay Thiên Tỷ vẫn đều đều phát ra giọng nói. Nếu như cậu không lần thì giọng nói ấy chính là của một trong hai tên bắt cóc.
Nghe thấy tiếng nói này, tay Nguyên Nguyên run lên từng đợt. Cậu thực hy
vongjt ất cả chỉ là giả. Rằng Hoàng Vỹ Phương sẽ không làm vậy với cậu.
Nghe đến câu này, Vương Nguyên hoàn toàn ngã khụy xuống. Cũng may được bàn
tay rắn chắc của Khải níu lại. Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Không biết vì sao ngay lúc nào, anh thực muốn dang rộng vòng tay để bảo vệ
cậu. Để cậu hoàn toàn có thể tin tưởng mà dựa dẫm vào anh.
"Em đã nghe thấy chưa? Chính bà ta đã gây ra mọi chuyện.Trên đời này, chẳng có mẹ kế nào thương con chồng cả."
Vương Tuấn Khải thủ thỉ vào tai cậu. Hy vọng cậu thức tỉnh.
"Đừng nói nữa. Tôi đã hiểu. Xin anh đừng nói nữa."
Vương Nguyên trong vô thức lắc đầu. Cậu bịt chặt hai tai lại. Cố gắng không
để những lời nói đau thương của Khải lọt vào tai mình.
"Cảm ơn anh đã cho tôi biết sự thật. Nhưng,... Xin anh hãy tha cho bà ấy."
"Não em có vấn đề sao? Bà ta đòi giết em đó. Em còn muốn thay bà ta cầu xin. Em đúng là đồ ngốc. Đại ngốc."
Nghe lời cầu xin của Vương Nguyên, không biết vì sao Vương Tuấn Khải lại
phản ứng phẩn nộ như vậy. Có lẽ do Vương Nguyên quá ngu ngốc. Hay anh sợ Vương Nguyên sẽ một lần nữa bị làm hại mà rời xa anh mãi mãi.
"Đúng...Tôi rất ngốc. Ngốc đến mức còn muốn cầu xin cho kẻ muốn giết mình. Nhưng
xin anh, đừng làm hại đến bà ấy. Trước kia, nếu không có bà ấy đỡ thay
tôi một nhát dao thì trên đời này đã không còn một người tên Vương
Nguyên nữa rồi."
Nghe câu nói của Vương Nguyên, cả ba
người nhíu mày. Bà ta độc ác, ích kỉ như vậy mà có thể thay Nguyên chịu
một nhát dao sao? Qủa khó tin.
"Vương Nguyên tôi chưa bao giờ cầu xin ai. Lần này tôi cầu xin anh. Hãy tha cho bà ấy."
Vương Nguyên vẫn lãnh đạm như lúc ban đầu. Lời nói rất nhỏ nhẹ. Dường như
không mang chút ý xin nào cả mà giống mệnh lệnh buộc Khải phải thực hiện hơn.
"Được..... Miễn là em vui."
Câu sau vừa được phát ra thì Thiên Tỷ và Chí Hoành ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Từ khi nào Vương Tuấn Khải lãnh đạm lại quan tâm đến sự vui - buồn của một người xa lạ vậy? Anh chẳng bao giờ quan tâm người ngoài cả.
Chính Tuấn Khải cũng chẳng thể hiểu nỗi mình. Từ khi gặp Vương Nguyên, anh
không còn là anh nữa. Nhưng luật lệ, điều tối kị của anh đều lần lượt bị chính cậu phá hủy. Cảm giác vui buồn đều bị cậu hoàn toàn chi phối. Cậu vui thì anh vui. Cậu buồn thì anh buồn. Anh không hiểu đây là loại cảm
giác gì nữa.
"Cảm ơn anh."
Nói
xong, Vương Nguyên lạnh nhạt trở về chỗ ngồi. Cậu mệt mỏi úp mặt xuống
bàn. Cả ba người còn lại chỉ biết đứng nhìn. Chí Hoành khẽ thở dài. Cậu
phải làm gì để giúp Vương Nguyên đây.
Nằm úp mặt xuống bàn học, những giọt nước mắt nóng hổi của Vương Nguyên rơi xuống. Đôi
mắt cậu đỏ hoe. Một Vương Nguyên luôn luôn vui vẻ, tươi cười hóa ra cũng có bộ mặt này. Cái bánh trôi nhỏ bé cứ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi
chìm vào giấc ngủ.
Cậu cảm nhận được một bàn tay to
lớn, rắn chắc nhấc bỏng cậu lên rồi rời đi. Chưa bao giờ cậu hy vọng
người đó là...Vương Tuấn Khải như bây giờ.
HẾT CHƯƠNG 10