Tôi chạy như điên, ra sức chạy, nước mắt cũng tràn ra theo bước chân của tôi...
Mắt tôi đảo xung quanh tìm kiếm... Anh ấy nổi bật như thế, xuất chúng như thế, chắc sẽ tìm ra nhanh thôi, chắc vậy... A_T
Tại sao? Tại sao không tìm thấy? Tại sao tìm khắp nơi cũng không thấy? Anh
rốt cuộc đã đi đâu thế hả? Anh đi đâu rồi? Kim Thuần Hy, Thuần Hy...
Không tìm thấy, không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy, làm sao đây? Hu hu hu hu hu hu
hu.... .... ~—>_
Tôi ngồi bệt xuống đất.
Nhưng! Nhưng tại sao ở đây lại quen thuộc đến thế?
Chẳng phải đây là công viên Giấc Mơ sao? Chính là công viên Giấc Mơ mà tôi và Tịnh Mỹ lẽo đẽo theo để phá buổi hẹn hò của Thuần Hy và Anh Ái, sau đó
anh đã đưa tôi đến đây. Tôi tìm đi, tìm lại, tìm đi, tìm lại, thế nào mà lại chạy đến đây.
Vị tri mà tôi đang ngồi, chính là bãi cỏ lần
trước tôi bị rơi xuống nước và được Thuần Hy cứu, rồi tưởng đây chính là Thiên đường.
Trong chóp mắt, những hồi ức đẹp đẽ, giống như đoạn phim quay chậm, bắt đầu hiện lên trong đầu óc tôi, như một giấc mộng...
Một nơi, đến rồi cô sẽ biết...
Chúng ta đến đó đi...
Cô có biết truyền thuyết về hồ phun nước không?
Truyền thuyết nói đến những cô gái đến hồ phun nước này... đều không có được tình yêu mà mình mong muốn...
Nghe nói đó là lời nguyền của một cô gái thất tình nhảy xuống đây tự sát...
Cô căng thẳng gì thế? Cho dù không đến đây thì e rằng cô cũng chẳng gả cho ai được...
Tõm...
Cứu tôi với cứu tôi với...
Đồ ngốc... chẳng phải cô biết bơi sao... thế mà lại bị chết đuối... Là anh đã cứu tôi sao... cảm ơn...
Nếu không vì sợ khó ăn khó nói khi về nhà... thì tôi đã mặc kệ chẳng thèm
cứu cô... Dù thế nào đi nữa... cảm ơn anh... tôi rất cảm ơn anh ...
Chẳng lẽ là... cố một số thứ đã được định sẵn... không thể nào hất đi
được... Người phiền phức như cô... muốn hất cô đi... còn khó hơn chấp
nhận cô... thà rằng tiết kiệm công sức...
Cô rất khó đối phó...
Đi thôi...
Muôn lắm rồi...
“Hu hu hu hu hu.... Thuần Hy, Kim Thuần Hy, anh có nhớ không? Anh có còn
nhớ những hồi ức chúng ta có chung với nhau không? Em rất nhớ, thật sự
rất nhớ...”
“Chẳng phải anh đã nói rất khó ứng phó với em sao?
Vậy phải tiếp tục nghĩ cách đi chứ! Xin đừng bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, đừng vì chuyện vặt vãnh mà nghĩ không ra rồi đi tự sát chứ! Đừng,
đừng mà, đừng bao giờ... hu hu hu hu.... A_T”
Ông trời ơi, con
phải làm sao đây? Làm sao đây??? Rốt cuộc con phải làm gì mới có thể tìm được anh ấy? Nếu... nếu anh ấy chết, nếu anh ấy chết thật, con phải làm sao? Làm sao...
“Đồ ngốc!”
Đúng lúc tôi khóc lóc rền rĩ
long trời lở đất, vừa lẩm bẩm tự trách mình, bỗng dưng trên đầu xuất
hiện một giọng nói vô cùng lạnh lùng...
A_ 0” Hả-? Ai đang nói
đó? Giọng này sao mà nghe quen thế? Còn nữa, giọng điệu cũng vậy, đến
hai từ này cũng quen nữa. Đây là từ cửa miệng của Thuần Hy mà- đó rõ
ràng chỉ Thuần Hy mới được quyền nói thôi.
Ai học anh ấy thế? Tên đáng ghét! Không được học theo!!! Rốt cuộc là tên chết tiệt nào nhỉ??? Tôi phải lôi cổ hắn ra mới được-!
Tôi đứng phắt dậy, bắt đầu nhìn đông ngó tây.
Phải trái trước sau, phải trái trước sau, chẳng thấy đâu cả, chẳng thấy!
Chẳng lẽ là ảo giác? Vì quá mong muốn tìm thấy Thuần hy, nên xuất hiện ảo
giác chăng? Có thể thế không? Có lẽ là vậy? Chắc là vậy? Nhất định là
vậy? Chắc chắn tôi đã khóc đến mụ mẫm đầu óc rồi.
Hu ~! Tôi mệt mỏi ngã nhào xuống thảm cỏ, toàn thân bải hoải.