Kỳ thi đại học cuối cùng đã đến, chính là hôm nay.
Mới sáng sớm, Tú Triết đã lái chiếc xe đua lộng lẫy của anh đến đón tôi, thật là, chạy trống cũng không quên khoe khoang.
Khoan đã, “chạy trốn”? Phụt phụt, Quách Tiễn Ni, mi là đồ mồm quạ thối, mới sáng ra đã nói linh tinh.
Tôi ngồi vào ghế phụ, ném chiếc túi du lịch đựng đầy nhu yếu phẩm thường
ngày ra ghế sau. “Tú Triết, sao hình như anh chẳng mang gì hết vậy”. “Ồ, anh có mang thẻ tín dụng.”
Thẻ tín dụng? Chẳng lẽ anh mua nhu
yếu phẩm thường ngày cũng bằng thẻ tín dụng? Đúng là phương thức tư duy
của đại gia có khác... =.=
Tú Triết khởi động xe, tôi giật mình nhìn đồng hồ, còn cách môn thi đầu tiên mười phút...
Cảm giác bất an từ sáng sớm đã bắt đầu xuất hiện trong tôi, bây giờ mỗi lúc một mạnh hơn, sao lại thế nhỉ? Tâm tư tôi hình như hoàn toàn không nằm ở chuyến du lịch...
“Nào nào, tôi là một chú ỉn con...”
Điện thoại của tôi! Điện thoại của tôi đang reo! Như chộp được cọng cỏ cứu
mạng, tôi nhanh chóng mở chiếc túi nhỏ bên người, lôi điện thoai ra.
Tú Triết bị hành động luống cuống thất thần của tôi làm giật bắn mình, suýt nữa không giữ chắc được tay lái.
“A lô-” Tôi cố sức để giọng minh bình thản. Ghét mình quá, hôm nay bị làm
sao vậy không biết? Giống như bị trúng tà ấy. -_-“Tiễn Ni, bác gái đây.”
Á-? Là giọng của mẹ Thuần Hy. Chẳng lẽ Thuần Hy xảy ra chuyện gì ư? Không
thể nào... Nhưng mà... Quách Tiễn Ni, bình tĩnh! Lắng nghe bác gái nói
xem nào! “Tiễn Ni, Thuần Hy mất tích rồi!”
“A_0” ...” Tôi như bị
sét đánh đột ngột, toàn thân vật vã vì không chịu đựng nổi sự đau khổ
hoảng sợ cực lớn đó, đại não “ùng” một tiếng, mất hẳn tư duy...
“Hôm nay trời chưa sáng nó đã đi, bác cứ tưởng nó sợ muộn giờ thì nên đi
sớm, sau đó bác đến nhà xe mới phát hiện ra xe nó còn ở đó, giấy tờ thi
cử đều nằm trong phòng nó cả, điện thoại cũng không mang, chẳng mang
theo gì hết, các thầy cô coi thi gọi điện liên tục, nói đã đến thời
gian cấm vào trường thi rồi, Thuần Hy vẫn chưa đến, bác cuống lên, bác
trai thì như điên lên ấy...”
"Hai bác đã nhờ tất cả
người quen rồi, nhưng không ai biết tin tức gì... Tiễn Ni, trước kia con cũng ở chung với Thuần Hy một thời gian, con có biết bình thường nó
thường hay đi đâu không? Nó thích đi những đâu.
"Kỳ thi quan
trọng lần trước mà nếu qua được thì sẽ được vào bất cứ trường đại học
nối tiếng nào, nó đã không tham gia rồi, lần này nếu còn bỏ thi nữa, bác trai sẽ giết nó mất... hu hu
0_0” Gì chứ? Bác gái đang nói gì
thế? Bác đang nói đến hôm thi mà tôi bị xe mô tô đâm phải đó sao? Sao
Thuần Hy lại không thi? Ai bảo tôi không đi thi? Hả?
Nhưng, nhung anh... rõ ràng lúc nãy anh bảo...
Tôi chẳng nói gì hết...
Nhung mà, nhung mà...
Còn nhưng nhị gì?
Cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kì thi quan trọng vậy sao?
Nằm mơ!
>_
Nhưng tại sao anh lại nói “Cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kì thi quan trọng vậy sao? Nằm mơ!” chứ? Anh đang nói dối tôi đúng không?
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại nói dối tôi??? Kim Thuần Hy...
“Dừng xe, dừng xe, mau dừng xe!” Tôi hét lên như điên với Tú Triết...
Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ - tìm thấy anh, tìm thấy
anh, nhanh nhanh tìm cho ra, phải tìm ra Thuần Hy thật nhanh...
“Dừng xe? Làm gì thế?”
Tú Triết nhìn tôi một cách hoang mang, dừng xe lại bên vệ đường một cách
bình an vô sự. Còn tại sao phải nói là “bình an vô sự” thì là do tôi cứ
túm lấy cánh tàu anh đang giữ tay lái, lắc như điên.
“
(>0
“Cậu ấy đã làm thế thật...” Bên tai vẳng đến
một âm thanh yếu ớt, loáng thoáng cảm giác như là giọng của Tú Triết,
nhưng tôi đã không kịp nghĩ nhiều nữa...