Bữa tiệc đông vui với đủ thứ chuyện trên đời: chính trị, kinh doanh, chuyện phiếm, tiếng nói cười, bàn tán... làm bầu không khí trở nên ồn ào, náo nhiệt. Nhưng có hai nhân vật quan trọng đã biến mất là Lãnh chúa trẻ Aster và Thái tử Charles.
Lãnh chúa trẻ biến mất như thường lệ, anh ghét đám đông và bầu không khí ồn ào. Tuy anh không thù địch với bất cứ ai, nhưng anh không thể cố gắng hòa nhập được. Anh có những đăc điểm đó, nên sẽ có rất ít phụ nữ quý tộc, đặc biệt là những người trẻ tuổi có cơ hội tâng bốc anh. Những điều đó đều bị anh gạt bỏ.
Còn Thái tử thường được tìm thấy ở xung quanh đám đông hoặc xung quanh người em họ của mình, Lãnh chúa trẻ Aster. Anh ta hòa nhập hoàn hảo với mọi người, do kiến thức sâu rộng của anh ta về nhiều chủ đề. Tuy nhiên, từ sau khi đính hôn, nét nền nã thường ngày của anh ta gần như biến mất, trông anh ta nghiêm túc và cứng nhắc hơn trước rất nhiều. Rất ít người nói rằng anh ta đã trưởng thành, nhưng cũng có người nói rằng anh ta luôn tỏ thái độ vì đó là tính cách của anh ta.
Có rất nhiều ánh mắt để ý vào cặp uyên ương đã đính hôn đang ngồi im lặng trên bàn của họ. Trong khi đó, Charles hoàn toàn phớt lờ họ. Anh ta đã im lặng kể từ khi bắt đầu bữa tiệc. Anh ta cau mày khi phải ngồi với vợ sắp cưới ở chiếc bàn xa nhất có tầm nhìn ra khu vườn. Có thể khung cảnh đó là lãng mạn, nhưng trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến em họ của mình, Aster. Anh ta thích nhìn Aster cau mày vì có rất nhiều phụ nữ đang cố gắng thu hút sự chú ý của Aster. Anh ta thích nhìn cách Aster gạt bỏ họ. Anh ta cũng rất thích khi Aster nhận xét tệ hại về những người phụ nữ đó.
Anh ta yêu điều đó vì nó mang đến cho anh ta sự tự mãn.
Nhưng đây là lần đầu tiên Aster tách bàn của họ ra, hàng tá suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh ta về việc này.
'Em ấy nổi điên vì ta đã đính hôn?'
'Không, em ấy sẽ không cảm thấy ghen tị chỉ vì ta đã đính hôn.'
'Chúng ta... Chúng ta đã nói về điều này rồi mà. Ta cần thời gian để xử lý việc này.'
'Em ấy đã thích người khác chưa? Em ấy có thể đã thất vọng về ta.'
'Em ấy... Không... Em ấy có tìm ai khác để an ủi mình không? Ta có nhớ em ấy không vậy?'
'Tất cả chỉ là... bởi vì ta đã không thể hủy bỏ hôn ước?'
Charles nhìn chằm chằm vào Helene, vợ sắp cưới của anh, Ánh mắt anh ta trở nên u ám và thực sự xấu xí. Anh ta ngày càng cau mày hơn. Mọi thứ là do người phụ nữ này quyết định, cô ta chấp nhận đính hôn để đổi lấy của cải.
Anh ta không thể hủy bỏ hôn ước vì anh ta đang trong một chiến dịch. Cha anh ta đã gài bẫy anh ta.
'Ông già đó thật xấu tính.'
“Thái tử, người biểu cảm quá rõ ràng.” Helene nhắc nhở. Trông cô lạnh lùng, cả hai đều không có tâm trạng hòa hợp giả tạo.
“Hừm, ta là cố ý vì cô gây rắc rối cho ta.” Thái tử nói, ánh mắt càng xấu xí: “Vì lòng tham của cô, người yêu của ta đã rời bỏ ta... Không, không thể, em ấy không thể rời bỏ ta.” Thái tử lại bắt đầu lẩm nhẩm về tất cả những khả năng xảy ra trong đầu mình.
Helene thở dài. Là thuộc hạ của Thái tử, nên cô hiểu anh ta. Anh ta trở nên phi lý trí khi tâm trí anh ta nghĩ về Lãnh chúa trẻ. Cô tôn trọng Thái tử như một chỉ huy vĩ đại, nhưng không bao giờ yêu Thái tử vì điều đó. Rõ ràng trong mắt anh ta chỉ có em họ mình, Lãnh chúa trẻ tuổi của Đồi Bão: “Chính gia đình tôi đã nhận vàng. Còn tôi đã cùng tham gia chiến dịch với ngài.”
“Vậy thì, ta sẽ loại bỏ cô và gia đình của cô vì đã phá hủy mối quan hệ của ta.” Charles thì thầm. Helene hiểu điều này, nhưng cô chỉ lắc đầu. Pháo Đài Bắc là người bảo vệ chính thống chống lại các bộ tộc phía bắc xâm chiếm, và sẽ trở thành thảm họa nếu loại bỏ họ. Họ sẽ không dễ dàng bị loại bỏ bởi vị Thái tử trước mặt cô.
“Có lẽ ngài nên đuổi theo Lãnh chúa trẻ kia, anh ấy có thể đã bị nữ quý tộc nào đó dụ dỗ đi rồi.”
Đôi mắt xấu xí của Charles biến mất ngay lập tức, và dấu hiệu lo lắng dần hiện ra trên lông mày anh ta. Anh ta liếc mắt khắp phòng tìm Aster, nhưng không thấy đâu.
“Ta sẽ che cho ngài, đi tìm anh ta đi.” Helene nói.
Charles gật đầu và bắt đầu tìm đường xung quanh bữa tiệc. Anh ta tìm khắp nơi nhưng Aster đã thực sự biến mất khỏi bữa tiệc.
'Em ấy đi với người yêu mới sao? Không thể tha thứ được.'
Charles đứng chôn chân của mình cho đến khi ai đó vỗ vai vào anh. Anh ta quay lại và thấy dì của mình, Nữ công tước Đồi Bão đang đứng lặng lẽ. Bà mặc một chiếc váy màu trắng bằng lông vũ với mái tóc vàng được kết lông ngỗng làm vật trang trí. Charles thích dì của mình vì bà ấy giống Aster.
Charles bình tĩnh và chào bà: “Chào Nữ công tước.”
“Chào Thái tử.” Nữ công tước trả lời, trước khi Charles rời đi, bà ấy đã vội vàng nói: “Con có thấy Aster không?”
“Vâng. Con đang tìm em ấy.”
“À.” Nữ công tước mỉm cười, bà liếc nhìn khu vườn phía đông: “Con có thể tìm thấy nó trong khu vườn yêu thích của nó. Nơi nó thích dành thời gian để một mình.” Nữ công tước nói, trước khi che miệng bằng một cái quạt lông.
Charles gật đầu, anh cáo lỗi và đi đến khu vườn phía đông.