Aster đứng trong hội trường với Ramuja ở phía sau. Anh mặc một chiếc áo ngắn màu vàng sẫm bên ngoài, bên trong là áo dài màu trắng. Chiếc áo được thể hiện bằng những bím tóc màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng của đèn chùm. Bím tóc được làm bằng những sợi chỉ tráng bạc, giúp chúng sáng dưới ánh đèn. Tiếp theo là chiếc quần chẽn vừa khít của anh. Đôi giày da bóng của anh có một chiếc đinh ghim vàng hình bông hoa vàng, tượng trưng cho địa vị của anh.
Ramuja mặc một chiếc áo dài màu nâu bình thường, nhưng nếu ai đó kiểm tra kỹ, họ sẽ nhận ra chất lượng của chiếc áo dài đó. Đó là lụa, rất đắt.
Aster chào những vị khách vừa bước vào hội trường. Những bộ váy rực rỡ, mùi nước hoa và tiếng cười khúc khích tràn ngập.
“Sylia Ausphere, Nữ bá tước Marshwood xin chào Lãnh chúa trẻ của Đại công quốc.” một cô gái hơn anh một tuổi nói. Nhà của cô ta là thuộc hạ của Đại công quốc Đồi Bão. Đó là lẽ tự nhiên khi anh được chào đón một cách tôn trọng.
Aster cười nhưng không nói gì. Nữ bá tước đã mong đợi như vậy, nhưng vẫn còn choáng váng khi nhìn thấy nụ cười của anh. Không hiểu sao, cô cảm thấy tâm tình của Lãnh chúa trẻ rất tốt.
Marquis của Viete đến với chiếc áo màu đỏ tươi của anh ta trông khá nổi hơn so với Aster, nhưng các cô gái chỉ chú ý đến Aster.
“Đại tiệc này rất vinh dự chào đón Thái tử Charles và Công chúa Rosalie đến với Đại công quốc, câu mong Camellia thịnh vượng cho đến khi cánh hoa vĩnh cữu cuối cùng rơi xuống.” Aster chào những người anh em họ đã đến sớm hơn dự định. Charles cười khúc khích, nắm lấy tay Aster và hôn nó, anh vội thu tay lại.
Rosalie khịt mũi: “Aster, anh đừng dụ dỗ anh ta nữa. Anh ta đã đính hôn rồi.”
“Ai dụ dỗ ai, là anh trai cô quá táo bạo.” Aster đã nói lại. Charles cười khúc khích.
Trong bầu không khí tươi sáng, Aster lặng lẽ suy nghĩ về lý do tại sao Charles không ở trong cùng một cỗ xe với Helene. Thay vào đó, nữa giờ sau cô ấy mới đến một mình.
“Helene, Công chúa của Pháo đài Bắc kính chào Lãnh chúa trẻ.”
Helene đến gần anh và cúi chào. Aster mỉm cười, anh muốn hỏi cô về mối quan hệ với Charles, nhưng có vẻ như đây là thời điểm không tốt để hỏi như vậy.
Sau khi tất cả khách đã đến, mọi người ngồi vào bàn đã sắp xếp. Có rất nhiều biểu cảm sặc sỡ, hầu hết trong số họ đều vui mừng, ngoại trừ Thái tử và Helene, trong khi Helene trông thờ ơ, biểu cảm của Charles u ám và trông như anh ta sắp nổi điên.
'Anh ấy không hài lòng với sự sắp xếp của ta sao? Ta đã cho anh ấy chỗ ngồi tốt nhất rồi.'
Aster thở dài, sau này anh sẽ nói chuyện với người anh họ phiền phức của mình.
Đại công quốc Đồi Bão bắt đầu bài phát biểu khai mạc của họ, nhưng thay vì cha của anh Đại công tước phát biểu thì người đó là mẹ anh, Nữ công tước.
Các quý tộc thường coi trọng Nữ công tước hơn là Đai công tước, vì thời gian trôi qua, họ thấy Nữ công tước nắm quyền kiểm soát đại công quốc nhiều hơn, trong khi chồng bà thì mải mê kinh doanh.
Aster cảm thấy buồn chán sau bài phát biểu này, mọi người sẽ nói chuyện với nhau trong khi thưởng thức bữa tiệc. Anh ấy không có ai để nói chuyện cùng. Trừ khi, anh quyết định nói về những điều ngẫu nhiên với Ramuja, người hầu của anh.
'Ta rất thích nói chuyện với cậu ấy, nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không hài lòng.'
Không muốn tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện vô bổ nào, Aster rời bữa tiệc đến khu vườn với Ramuja.
Anh nhìn thấy người hầu của mình rùng mình, áo của cậu ấy chỉ là cái áo dài không có áo ấm bên ngoài, nhưng cậu ta nhất quyết theo anh ra ngoài vườn.
“Cậu có thể trở lại bữa tiệc.”
Răng của Ramuja lập cập, nhưng cậu vẫn trả lời: “Tôi sẽ đi cùng Thiếu gia.”
Aster thở dài. Dù sao thì anh cũng mong đợi câu trả lơì đó. Người hầu này của anh đôi khi có thể cứng đầu.
Anh ấy cố gắng phớt lờ người hầu của mình, nhưng cảm giác như cơn rùng mình vì lạnh của người hầu như thấm vào tim anh. Anh cảm thấy không thoải mái khi lại để người hầu của mình như vậy.
“Cậu đang làm phiền ta.” Aster nói.
“Tôi cầu xin Thiếu gia tha thứ, tôi không thể khống thể khống chế được cơ thể.”
Aster trợn tròn mắt, người hầu vẫn không hiểu tại sao anh lại bảo cậu trở về. Ramuja sẽ ốm nếu ở trong khu vườn này mà không được mặc ấm. Aster mở cúc áo của mình và cởi nó ra.
“Thiếu gia, thiếu gia muốn làm gì?” Người hầu của anh bối rối. Mắt cậu nhìn thấy xương quai xanh của Aster lộ ra và lập tức cúi đầu xuống.
“Hưm? Ta tháo nó ra vì...”
“Aster.”
Sự chú ý của Aster chuyển sang giọng nói đột ngột, dữ tợn khi gọi tên anh. Anh thấy Charles đang trừng mắt và bước đi. Trông anh ta khá đáng sợ.
Aster nuốt nước bọt. Cảm giác sợ hãi lỳ lạ xâm chiếm cơ thể anh, anh linh cảm có một điềm xấu sắp xảy ra.