Nụ Hôn Gardenia

Chương 2: Chương 2: Không Cần Đối Tốt Với Nô Lệ




Aster thoát khỏi giấc mơ ban ngày của mình khi ai đó trong đám đông hét lớn lên. Mọi người đổ dồn về cổng phía đông, hàng đoàn xe ngựa đủ loại xếp hàng để bán. Nó giống như một cuộc diễu hành, hào nhoáng, nhưng sự sang trọng đã xuống dốc sau vài dòng xe ngựa. Aster nhận ra rằng các toa xe luôn được xếp ở cùng một vị trí hàng năm. Những món đồ đắt tiền, sang trọng như đá quý, nguyên liệu kỳ lạ, động vật quý hiếm và hàng may mặc sáng bóng luôn ở phía trước. Họ sẽ mở đầu cuộc diễu hành với những món đồ hào nhoáng bên trong những toa xe lớn bằng kim loại, theo sau đó là những thứ kém sang trọng hơn, thực phẩm thu hoạch, áo dài và vải lanh thông thường, gia súc nông trại và cuối đuôi là toa xe nô lệ bẩn thỉu với mùi hôi thối.

Cảnh vệ hoàng gia luôn kiểm tra các toa xe, sau đó họ dẫn các toa xe đến cánh đồng rộng được chỉ định cho phiên chợ hàng năm. Aster và cha anh ấy đi theo cuộc diễu hành, giống như mọi người ở bên đường. Aster không phải là một thiếu niên thấp bé, trên thực tế anh ta đủ cao, khoảng 170cm ở tuổi mười lăm. Tuy nhiên, cha của anh, người cao hơn anh vẫn nâng anh lên, đã nắm lấy cánh tay của anh vì sợ rằng Aster sẽ bị đám đông dẫm lên.

Cuộc diễu hành kết thúc sau khi họ đến sân. Nhiều người trong số những người buôn bán đã dựng lều nhanh chóng, vì cái nóng gắt của mùa hè. Dù vậy, Aster vẫn nghi ngờ việc xe ngựa chở gia súc và nô lệ có quan tâm đến việc dựng lều là điều không thể. Đúng như thế, mặt trời lên cao, dưới ánh nắng trực tiếp của mùa hè, xe chở gia súc và nô lệ bốc mùi hôi thối ở cuối cánh đồng xa nhất.

Aster thấy mùi hôi thối kinh khủng, không có thứ gì trong biệt thự bốc mùi như thế này. Năm nào anh cũng đến chợ nhưng chưa bao giờ nhận ra, cái mùi khó chịu ở khu chợ này đến mức nào. Họ luôn đến với đồ trang sức, quần áo và vũ khí yêu thích của ông ấy. Cha của anh có sở thích đặc biệt về vũ khí, đao và dao, ông ấy thích những người đến từ vùng đất phía đông. Cha anh có một căn phòng đặc biệt, đầy những lưỡi dao và dao, được treo gọn gàng với độ sắc bén phản chiếu ánh sáng. Mặc dù vậy, cha anh ấy không có kỹ năng sử dụng chúng. Ông ấy có thể trong cao lớn, dữ dằn và đáng sợ. Nhưng, ông không phải là một người cha bạo lực, ít nhất là đối với Aster.

Aster nghĩ rằng họ sẽ đến toa vũ khí trước, nhưng họ đã đi thẳng đến toa nô lệ. Anh ấy bịt mũi để phản xạ với mùi hôi thối kinh khủng này, có lẽ anh ấy phải vứt quần áo sau vụ này. Anh không thể mô tả được mùi, nhưng đó là thứ anh sẽ không bao giờ chạm vào. Anh ây theo cha mình lên toa xe nô lệ duy nhất trong năm nay. Anh được nhìn thấy những nô lệ xếp hàng dài như những bức tượng, và sau đó những người mua (đã hóa trang) sẽ kiểm tra một cái tượng mà họ sẽ mua. Anh đếm số nô lệ sẽ được bán trong hôm nay, là hai mươi, chủ yếu là nam giới và lớn hơn anh ta rất nhiều. Họ chỉ được che bằng những chiếc quần thô bẩn từ thắt lưng xuống. Họ bẩn thỉu, xương nhô ra đáng lo ngại, và cơ thể họ bốc mùi. Khuôn mặt của họ không được xinh xắn, hầu hết mũi tẹt và vầng trán to.

Toa xe nô lệ không đông lắm, chỉ khoảng mười hai người vây quanh, một số là những gương mặt quen thuộc mà Aster nhận ra là đồng nghiệp kinh doanh của cha mình. Anh nhận ra hầu hết những người vây quanh toa xe đều đeo găng tay, găng tay da dày. Họ kiểm tra cơ thể của nô lệ, để tránh hối hận khi mua về. Aster nhìn thấy ông Deacom, một đồng nghiệp trong công ty khai thác gỗ của cha anh. Anh thấy ông Deacom nắm đầu nô lệ như thể đang nắm một quả bóng. Ông ta cũng nắm lấy cánh tay, với vẻ mặt chua chát, đẩy một người nô lệ ra sau khi kiểm tra. Aster liếc người thương gia không làm gì ngoài việc cười như thể điều đó buồn cười lắm.

“Cha, ông Deacom không tốt với nô lệ đó lắm.” Aster nói. Anh nghĩ rằng cha anh sẽ đồng ý với mình, nhưng ông chỉ cười trừ.

“Bọn nô lệ, con không cần đối tốt với bọn chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.