“Hai chồi non cùng nhau mọc lên trong một khu vườn đầy sức sống, nơi mà họ gắn bó với nhau, tương lai chưa nói trước được điều gì, nhưng họ hứa hẹn sẽ trở thành một cặp tình nhân“.
Mặt trời đã quá nửa đỉnh. Mùa hè không hề tốt với Aster và làn da của anh ấy. Anh ấy đã đội một chiếc mũ phớt lớn và đeo găng tay để tránh bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào. Có lẽ vì găng tay trắng và mỏng manh nên anh thấy tay mình bỏng rát. Anh kiểm tra những nốt mẫn đỏ trên mu bàn tay, những nốt mụn bắt đầu ngứa nhưng gãi sẽ rất đau. Anh lém lĩnh lùi lại một bước để được núp dưới bóng râm của người cha cao lớn của mình. Anh ấy phản đối ý định đi thăm chợ vào mùa hè, nhưng cha anh nhất quyết và ông ấy nói rằng sẽ tìm cho anh ấy một món quà sinh nhật.
Khuôn chợ tấp nập nhộn nhịp người đến chờ buôn bán những ngày đầu năm. Mọi người đều đứng bên lề đường như anh và cha, chờ đợi những chiếc xe ngựa sẽ đến sớm. Cứ vào giữa mùa hè, những chiếc xe ngựa với nhiều kích cỡ khác nhau lại kéo đến, mang theo những hàng hóa và vật phẩm có giá trị, những vật phẩm có giá trị đó hầu hết là kim cương, nguyên liệu kỳ lạ, động vật quý hiêm hoặc là nô lệ.
“Hãy quan sát các toa xe, chúng ta có thể tìm thấy nó”, cha anh nói. Những chiếc xe ngựa của nô lệ thường có hình dáng giống như những chiếc xe chở gia súc. Tuy nhiên, trong khi những con vật ở nông trại thường mập mạp, khỏe mạnh và trong ngon mắt, thì toa xe dành cho nô lệ lại bị nhồi quá nhiều, có mùi hăng và những con “nô lệ” trông không bao giờ ngon.
“Chúng ta có thể mua một con vật cưng và về nhà không, cha?”
“Cha đã nói với con rồi mà. Con cần nô lệ của riêng mình, con đã mười lăm tuổi rồi.” Cha anh nói chắc nịch. Aster đã biết câu trả lời nhưng anh không bao giờ hiểu tại sao mình lại cần một nô lệ riêng. Họ có người giúp việc và quản gia lúc nào cũng sẵn sàng bên trong biệt thự, ngoài ra, anh không bao giờ thích có người theo dõi mình khắp nơi; anh chỉ muốn tìm một con chó nếu anh muốn nó. Tuy nhiên, họ cho biết việc mua một nô lệ là dấu hiệu trưởng thành sớm đối với một thiếu niên như Aster, đối với những người đủ khả năng. Vì vương quốc định giá cao để sở hữu một nô lệ, những người có thể mua được chủ yếu là quý tộc hoặc liên minh lớn nào đó.
Charles, anh họ của anh ấy, đã từng chế nhạo anh ấy vì anh ấy không có nô lệ. Anh ta cười và nói với Aster rằng có một nô lệ là cần thiết vì nô lệ rất có ích khi bạn nổi điên. Aster không hiểu tại sao, nhưng anh ấy đã hiểu ra khi Charles chứng minh: Anh ta đá vào lưng nô lệ của mình cho đến khi anh ta ngã xuống sàn. Người nô lệ lại đứng lên, hoàn toàn im lặng như những cú đá đó chưa từng xảy ra.
“Có cần thiết không?” Aster tự hỏi mình. Cha anh ấy luôn nói với anh ấy rằng không được làm tổn thương bất cứ ai không hoặc có ý định làm tổn thương bạn. Nhưng họ nói nô lệ không phải con người. Aster tự hỏi, nếu họ không phải con người, tại sao họ lại hành động và nghe như những người bình thường. Anh ấy hỏi nô lệ của Charles về tên của mình, nhưng người nô lệ chỉ nhắm mắt lại, cơ thể anh ta căng thẳng và anh ta nắm chặt tay như đang mong đợi điều gì đó. Anh ta không nói gì và kêu lên khi Aster đến gần anh ta.
Charles nói khi Aster hỏi chuyện gì đã xảy ra với nô lệ của anh ta. Nhưng câu trả lời không làm hài lòng Aster.
Aster có nhiều câu hỏi về điều này, nhưng anh ấy đã kiềm chế để không hỏi quá nhiều. Lần trước anh hỏi cha về chú Thomas, người đã kết hôn với một phụ nữ da ngăm, đã không đến thăm biệt thự của họ hơn hai năm, anh đã bị mắng vì một câu hỏi người lớn. Thật là xấu hổ, vì Aster chỉ thích trò chuyện với vợ của chú Thomas. Cô ấy coi Aster như một người bạn hơn một đứa cháu vì dù sao thì khoảng cách tuổi tác của họ không lớn.
“Nó ở đây!”